Chương
Lưu Phong vội vàng gật đầu đảm bảo.
Thấy Sở Bắc chuẩn bị rời đi, hắn mới dùng hết dũng khí nói.
“Anh Sở, đồ ăn dọn lên rồi, anh…”
Hắn mời Sở Bắc dùng bữa cũng chỉ là vì chuyện của gia tộc.
Nếu để Sở Bắc đi khỏi thì khó rồi.
Nhưng chỉ cần Sở Bắc ăn một muỗng cơm, uống một ngụm nước, vậy cũng coi như đã tha thứ cho nhà họ Lưu rồi!
“Không cần!”
Sở Bắc không thèm nhìn lại, khẽ lắc đầu.
“Nhà họ Lưu sẽ không có lần sau!”
Sở Bắc nói xong liền sải bước đi, sẵn tiền liếc sang Lý Nham.
“Bao gồm cả anh!”
Lý Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt trũng sâu của Sở Bắc bên dưới chiếc kính râm, lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Cạch cạch cạch!
Chỉ nghe tiếng gậy trúc vang lên, Sở Bắc cũng dần biến mất.
Cả Lý Nham và Lưu Phong đều thở phào nhẹ nhõm!
Nhất là Lưu Phong, gánh nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng biến mất.
“Lý Nham, tôi muốn nhắc anh một cậu, tốt nhất đừng chọc giận cậu Sở, nếu không thì nhà họ Lý của anh không gánh nổi hậu quả đâu!”
Lưu Phong nói xong còn không thèm để ý đến đồ ăn thức uống trên bàn.
Sau đó lấy quần áo rời đi.
Hắn phải nói tin vui này cho bố mình mới được.
Để lại Lý Nham quỳ một mình ở cửa phòng riêng.
Lý Nham định đứng dậy vài lần, nhưng khi nhớ tới lời cảnh cáo của Sở Bắc lại không dám nữa.
Hắn quỳ mãi!
“Phải làm sao bây giờ, đã lâu vậy rồi mà Sở Bắc còn không quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Trong phòng riêng bên kia, Lạc Tuyết đang lo sốt vó khi thấy Sở Bắc vẫn chưa quay về.
Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Sở Bắc, nhưng cô cũng sẽ không giương mắt nhìn anh gặp nạn!
“Mẹ đã nói rồi, tên mù đó đó không đáng tin cậy chút nào, không biết làm gì lại còn dám đi cùng người ta, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?”
Chu Cầm đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng.
“Con gái, mau đi thôi, nếu bị liên lụy thì chúng ta sẽ đi đời đó”.
Bà ta nói xong liền nhanh chóng vớ lấy chiếc túi, định gói lại mấy món đồ đang ăn dở.
Đây là lần đầu tiên bà ta được ăn những thứ sang trọng như vậy.
Chu Cầm hận không thể vét sạch tất cả!