Chương
Lạc Tuyết ngẩn ra: “Nhìn rõ gì cơ?”
Sở Bắc đứng đối diện cô với vẻ vô cảm.
“Nhìn rõ bộ mặt của người nhà họ Lạc!”
Lạc Tuyết sững người rồi trầm mặc.
Đúng vậy, cô đã thấy rõ rồi.
Cái gì mà gia tộc với người thân chứ, chẳng có chút tình thương nào cả.
Nếu có thì chỉ là sự lạnh lùng và giễu cợt mà thôi.
Nhưng một người phụ nữ nhỏ bé như cô có thể làm gì được đây?
Sở Bắc khẽ thở dài, vẻ mặt cũng đã dịu hơn.
“Nếu em đã thấy rõ rồi thì đi thôi, em hoàn toàn có thể tự lập một đế chế riêng mà không cần để ý sắc mặt của họ”.
Cuối cùng, Sở Bắc đã nói ra suy nghĩ trong đầu.
Vừa rồi, anh đủ khả năng ngăn cản chuyện Lạc Tuyết bị đuổi việc.
Nhưng anh không làm vậy!
Nếu Lạc Tuyết cứ ở lại nhà họ Lạc thì dù cô có nỗ lực và xuất sắc đến mấy thì vẫn bị dè bỉu thôi.
Cô vẫn sẽ là người có thể bị đá đi bất cứ lúc nào.
Còn nếu cô tự khởi nghiệp thì sao?
Với thực lực và thân phận của Sở Bắc, anh hoàn toàn có thể giúp cô trưởng thành và nhanh chóng ở trên đỉnh cao của sự nghiệp.
“Đi? Tự lập nghiệp ư?”
Lạc Tuyết lẩm bẩm rồi cười tự giễu.
“Sở Bắc ơi Sở Bắc, sao anh có thể nói ra câu ngây thơ như thế?”
“Mất việc rồi thì tôi còn không nuôi mọi người được, chứ đừng nói đến chuyện khởi nghiệp”.
“Sở Bắc, anh nói chuyện buồn cười quá đấy!”
Lạc Tuyết lắc đầu, không quát tháo cũng không khóc lóc.
Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng chứa đầy sự vô lực và tuyệt vọng.
“Anh có thể giúp em!”
Sở Bắc nói với giọng kiên định.
“Đến thân anh còn lo chưa xong mà đòi giúp tôi ư?”
Lạc Tuyết hỏi lại, rõ ràng cô không tin anh.
Sở Bắc thoáng do dự, nhưng thấy vẻ chán trường của cô thì vẫn quyết lên tiếng.
“Anh có thể cho em tất cả những gì em muốn!”
“Tiền, mối quan hệ, quyền lực, chỉ cần em muốn thôi!”
Hả?
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.
Thấy Sở Bắc không giống đang nói đùa, cô cảm thấy đắn đo.