Chương
“Sao? Cậu còn định bắt tôi xin lỗi nữa chắc? Cậu hỏi Lạc Tuyết xem, con bé có dám nhận lời xin lỗi của tôi không?”
Nghe thấy giọng nói giận dữ của Lạc Vinh Quang, Lạc Tuyết và Chu Cầm đều tái mặt.
Chỉ có Sở Bắc vẫn bình thản như thường rồi nở nụ cười chế nhạo.
“Xem ra, ông còn nhiều tính toán lắm!”
“Bố con nhà kia chỉ cướp hợp đồng của Tiểu Tuyết thôi, còn ông mới là người đuổi việc cô ấy!”
“Ông nghĩ mình không cần xin lỗi ư?”
“Cậu, cậu…”
Lạc Vinh Quang ở đầu dây bên kia gần như tức không thở ra hơi.
Thậm chí, ông ta còn nói không nên câu, mà chỉ thở phì phò.
Thấy thế, Lạc Tuyết và Chu Cầm đều ngây ra.
Họ không ngờ, sự việc lại đến mức này.
Nhất là Chu Cầm, ánh mắt bà ta nhìn Sở Bắc như muốn ăn tươi nuốt sống anh, nhưng lại không dám nói một câu.
Sợ Lạc Vinh Quang phát hiện bà ta cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này thì lại tai bay vạ gió.
“Sở Bắc, cậu là cái thứ không biết điều! Dám bắt tôi xin lỗi ư? Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói tức giận của Lạc Vinh Quang.
Đến Lạc Tuyết cũng có thể nghe ra vẻ giận dữ ấy.
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên, cô thấy ông nội mình phẫn nộ như vậy.
Ngày xưa, dù khi cô không chồng mà chửa thì Lạc Vinh Quang cũng chỉ mắng đúng một câu là hư hỏng thôi.
“Hậu quả gì thì tôi không biêt, nhưng nếu ông không đến xin lỗi thì tập đoàn Lạc Thị sẽ ra sao thì ông là người hiểu rõ hơn ai hết!”
Sở Bắc mỉm cười hờ hững, dứt lời, anh lại cúp máy luôn.
Mặt anh không chút biểu cảm, như thể mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì đến anh cả.
“Xong rồi, xong thật rồi!”
Thấy Sở Bắc tiếp tục ngắt máy của Lạc Vinh Quang, mặt Chu Cầm cắt không còn một giọt máu.
Trong lúc rối bời, bà ta còn quên luôn việc trách mắng Sở Bắc.
Còn Lạc Tuyết thì vẫn ngẩn ra, nhưng ánh mắt cô nhìn Sở Bắc đã trở nên phức tạp.
Sở Bắc, anh làm vậy là đang ép tôi sao?
…
“Thằng khốn Sở Bắc, chết tiệt!”
Ở đầu dây bên kia, thấy mình lại bị tắt máy trước thêm lần nữa, Lạc Vinh Quang tức đến mức nghẹn họng, trong cơ tức giận, ông ta đã đập vỡ nát chiếc điện thoại.
“Thằng Sở Bắc chết tiệt, đáng hận!”
Lạc Vinh Quang giận run người, nhưng hơn hết là sự hối hận.
Năm năm trước, không phải chính ông ta đã sơ suất để Sở Bắc bước chân vào nhà họ Lạc hay sao?