Chương
Miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm phải làm sao đây và những câu mắng chửi Sở Bắc.
Sở Bắc không quan tâm đến bà ta, mà chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết ngồi trên sofa với ánh mắt vô hồn, nhưng trong lòng đang rất rối bời.
Hiện giờ, cô thật sự không biết phải làm thế nào cả!
Cốc cốc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, khiến hai mẹ con Lạc Tuyết giật bắn mình.
“Ai thế nhỉ? Giờ này rồi còn đến gõ cửa nhà người ta”.
Chu Cầm lẩm bẩm, định ra mở cửa.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
“Trời ơi!”
Theo thói quen, trước khi mở cửa, Chu Cầm đã nhìn qua mắt mèo.
Sau đó, bà ta sợ hết hồn như nhìn thấy ma quỷ.
“Tiểu Tuyết, lớn chuyện rồi, ông nội con tới, còn có Lạc Mai và Lạc Viễn Hà nữa, kéo cả hội đến luôn, đúng là đến gây sự với mình rồi!”
Chu Cầm sợ đến mức hết hồn hết vía, lúc nói chuyện, mặt còn nhăn nhó như sắp khóc đến nơi.
“Tất cả là tại mày hết, bây giờ tao không biết gì hết, nếu mày làm liên luỵ đến tao thì bà sẽ sống mái với mày luôn!”
Chu Cầm nhìn Sở Bắc với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó to tiếng mắng chửi, như chỉ muốn băm vằm anh ra hàng trăm mảnh.
Dù Lạc Tuyết đã lường được trước chuyện này, nhưng cũng không khỏi run lên.
Xong rồi, có chuyện rồi!
Chắc chắn ông nội đến hỏi tội bọn họ.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô.
Lạc Tuyết luống cuống tay chân, bắt đầu thấy hoảng loạn.
Sở Bắc tiến lên đỡ rồi vỗ vai cô.
“Yên tâm, đừng lo! Khéo họ đến xin lỗi thì sao?”
“Xin lỗi? Mày mơ đấy à?”
Chu Cầm nghe thấy thế thì tức đến mức bật cười.
Bà ta đã quá hiểu ba người kia, nếu họ mà đến xin lỗi thì mặt trời có mà mọc đằng Tây.
“Sở Bắc, tất cả đều là tai hoạ do mày gây ra. Lát gặp ông nội Lạc Tuyết, mày phải nhận hết trách nhiệm về mình, còn mẹ con tao không liên quan gì cả, nhớ chưa?”
Chu Cầm thật sự đang rất hoảng loạn, bây giờ bà ta chỉ muốn Lạc Vinh Quang trút hết mọi giận dữ lên đầu Sở Bắc.
Còn Sở Bắc sẽ ra sao thì bà ta không quan tâm.
Lạc Tuyết căng thẳng ngoái lại nhìn Sở Bắc, cô định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cốc cốc.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, Chu Cầm run sợ không dám ra xem.
Lạc Tuyết đành bất đắc dĩ đứng dậy rồi mệt mỏi ra mở cửa.