Chương
“Có mở cái cửa thôi mà sao lâu thế? Hay là chuyển nhà mới rồi nên không hoan nghênh chúng tôi?”
Lạc Tuyết vừa mở cửa thì đã nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Vinh Quang.
Phía sau ông ta là Lạc Viễn Hà và Lạc Mai với vẻ hậm hực.
Lạc Tuyết tái mặt, chỉ biết cúi đầu rồi làm động tác mời mọi người vào nhà.
“Ông, bác cả, mọi người vào đi ạ!”
Thấy thế, Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi cất bước.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thì liếc nhìn nhau rồi cũng đi vào theo.
Vừa vào phòng khách, cả ba bọn họ đã sáng mắt lên.
Đến Lạc Mai cũng suýt nữa không nhịn được mà hô lên.
Bọn họ đều biết Liên Hoa Tuấn Viên là một trong những tiểu khu sa hoa nhất ở Tân Hải.
Dù không biết nhà Lạc Tuyết gặp vận may gì mà có thể chuyển nhà đến đây, nhưng họ chỉ nghĩ là căn nhà kém nhất trong khu này thôi.
Vì thế, họ cũng không quá bận tâm đến.
Bây giờ, khi nhìn thấy căn biệt thự sang trọng này, cả ba đều kinh ngạc.
“Chậc chậc! Bảo sao mà lên giọng ghê thế, ra là chuyển vào ngôi biệt thự sang trọng thế này đây!”
Lạc Vinh Quang đi đầu, còn bố con Lạc Mai và Lạc Viễn Hà đi theo sau.
Tuy nói vậy, nhưng thực chất trong lòng họ đang thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Bởi ngay đến chính bọn họ cũng không dám mơ tới căn biệt thự hạng sang này.
Họ không ngờ là gia đình mà họ coi thường nhất là nhà Lạc Tuyết lại sống ở đây.
Tại sao?
Dựa vào đâu chứ?
Bực mình!
Ba bố con ông cháu nhà kia thầm thấy rất rối bời, họ chỉ muốn tống cổ cả nhà Lạc Tuyết ra khỏi đây rồi độc chiếm căn biệt thự này.
“Ông đừng nói vậy, nhà cháu chỉ ở nhờ thôi ạ!”
Lạc Tuyết mỉm cười với vẻ lúng túng.
Lạc Tuyết nói vậy là có hai mục đích. Thứ nhất là chuyển chủ đề câu chuyện, thứ hai là tránh cho ba người kia nảy sinh ý đồ với căn nhà này rồi gây chuyện phiền phức.
“Ra là ở nhờ, biết ngay mà!”
Tuy trong lòng vẫn thấy rất ghen tỵ, nhưng Lạc Mai vẫn tỏ thái độ như mình đã biết chuyện này từ lâu.
Nhưng dẫu sao thì dù chỉ được ở trong căn biệt thự sang trọng này một thời gian cũng là một điều rất tuyệt.
“Nếu đã ở nhờ thì phải cẩn thận đấy, nhỡ làm hỏng thứ gì thì cả nhà cháu không đền nổi đâu”.
Lạc Viễn Hà bĩu môi nói với giọng u ám.
Ba bọn họ đến đây rõ ràng với tư thế kiếm chuyện, Chu Cầm và Lạc Tuyết thầm thở dài, nhưng không dám làm gì.
Còn Sở Bắc chỉ khẽ cau mày lại.
“Nếu các người đến đây chỉ để nói mấy lời này thì về được rồi đấy!”
“Tiểu Tuyết, tiễn khách!”