Chương
Sau đó, cô ngoảnh sang nhìn Sở Bắc với vẻ khó hiểu.
Ông nội đến đây xin lỗi họ thật sao?
Không ngờ Sở Bắc đoán đúng rồi.
“Ông ơi, cháu…”
Lạc Tuyết thấy hơi bối rối, đang ấp úng câu được câu chăng thì đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Sở Bắc.
“Xin lỗi? À, thế mà tôi thấy các người chẳng giống đến xin lỗi tẹo nào”.
Câu nói ngắn gọn này của Sở Bắc khiến Chu Cầm phải thầm giơ ngón tay cái khen ngợi.
Ai không biết còn tưởng ba người kia đến đây để nghe Lạc Tuyết xin lỗi ấy chứ.
“Sở Bắc, mày…”
Lạc Mai trợn tròn mắt, sắp tức đến tái mặt.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai đã nổi điên, chỉ muốn lao vào tẩn cho Sở Bắc một trận ngay lập tức.
“Thôi về hết đi, ở đây không chào đón các người!”
Sở Bắc vẫn giữ thái độ cứng rắn, mới năm phút trôi qua mà anh lại hạ lệnh đuổi khách tiếp rồi.
Câu nói ấy khiến ba người kia nắm chặt tay lại, tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Lạc Vinh Quang nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, cố đè nén cơn giận rồi lại nhìn sang Lạc Tuyết.
“Lạc Tuyết, ông đã nói đến vậy rồi, giờ cháu tự xem làm thế nào thì làm”.
Dứt lời, Lạc Vinh Quang lặng lẽ quay đi như thể cho Lạc Tuyết cơ hội.
Thấy thế, Lạc Tuyết đắn đo, trong lòng thấy vừa tủi thân vừa ấm ức.
Sở Bắc nói không sai.
Thái độ của ông nội cô đâu giống đến xin lỗi.
Nhưng đâu chỉ có thế, họ còn cất những câu nói như thể cô mới là người có lỗi.
Như vậy không phải là bắt nạt người khác hay sao?
Đúng là quá đáng!
Dù Chu Cầm không dám nói gì, nhưng cũng đang thấy rất bực bội.
“Sao, các người không nghe hiểu tiếng người à?”
Sở Bắc lại cất giọng thờ ơ, ngay sau câu nói của anh, bầu không khí trong nhà như đã giảm xuống cả chục độ.
“Tôi không ngại gọi người tới tống cổ các người đi đâu”.
Chu Cầm và Lạc Tuyết có thể nhịn, nhưng Sở Bắc thì không.
Nếu không vì nể mặt Lạc Tuyết thì còn lâu anh mới khách sáo thế này.
“Sở Bắc, mày…”
“Đủ rồi!”
Lạc Mai tức đến mức nghiến răng kèn kẹt, vừa định lên tiếng chửi bưới thì đã bị Lạc Vinh Quang cản lại.
Ông ta thở phì phò, tay thì nắm chặt lại.
Một lúc lâu sau, ông ta mới bình tĩnh lại rồi nhìn Sở Bắc.
“Sở Bắc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai đều tỏ vẻ bực bội.
Nếu không vì sợ Lạc Vinh Quang thì họ đã chửi cả nhà Lạc Tuyết một trận rồi.