Chương
Bắt Lạc Vinh Quang xin lỗi là chuyện mà cả đời này bà ta cũng không dám nghĩ đến.
Vậy mà Sở Bắc lại này làm được ư?
Anh làm bằng cách nào vậy?
Tại sao ông cụ cũng chịu nhịn mà làm theo chứ?
Không chỉ có Chu Cầm, mà Lạc Tuyết cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Xem ra, chắc chắn hợp đồng với Lý Thị có vấn đề rồi.
Nếu không, ba người này đã chẳng chịu hạ giọng với cô đến vậy.
“Ông ơi, chúng ta đều là người một nhà, ông đừng nói khách sáo thế ạ!”
Lạc Tuyết gật đầu, coi như đã chấp nhận lời xin lỗi của Lạc Vinh Quang.
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, đang định nói gì đó tiếp thì Sở Bắc lại lên tiếng.
“Nếu đã xin lỗi rồi thì giờ sẽ bàn điều kiện nhé”.
Nói rồi, anh ngồi xuống cạnh Lạc Tuyết.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
“Điều kiện? Điều kiện gì?”
Lạc Viễn Hà cau mày rồi hỏi trong vô thức.
Sở Bắc cười đáp: “Đang nhiên đang lành, các người lại đuổi việc Tiểu Tuyết, giờ tưởng chỉ cần dùng mấy lời nói đó là có thể mời cô ấy quay lại được sao?
“Huống hồ, hợp đồng với Lý Thị còn do một mình Lạc Tuyết ký kết”.
“Vậy mà các người định cướp, nào có dễ như vậy!”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai lập tức biến sắc mặt.
Họ định lên tiếng phản bác, nhưng lại không nói được gì.
Vì những gì Sở Bắc nói đều là thật.
“Sở Bắc, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Lạc Vinh Quang tức tối nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười rồi giơ ba đầu ngón tay lên.
“Rất đơn giản thôi! Thứ nhất, Tiểu Tuyết phải được phục chức. Thứ hai, cô ấy phải được toàn quyền quyết định về hợp đồng với Lý Thị”.
“Được!”
Lạc Vinh Quang không chút do dự mà đồng ý ngay.
Như thể sợ anh sẽ đổi ý.
Ông ta cũng đoán ra được điều kiện này nên mới đồng ý ngay.
Chu Cầm và Lạc Tuyết thì thầm thở phào một hơi.
Chỉ cần được như vậy thôi là họ đã hài lòng lắm rồi.
“Đừng vội, tôi đã nói xong đâu”.
Lúc này, Sở Bắc mỉm cười rồi giơ ngón tay thứ ba lên.
“Điều kiện thứ ba, Tiểu Tuyết phải có ba mươi phần trăm cổ phần ở Lạc Thị”.
Rầm!
Tất cả mọi người đều im lặng.