Chương
Bầu không khí lập tức trở nên ký quái.
Nghe xong câu nói của Sở Bắc mà ai nấy đều ngẩn người.
Đến Lạc Vinh Quang cũng sững người như đã hoá đá.
Còn những người khác thì đều có vẻ khó tin.
Như thể, họ vừa nghe thấy điều gì đó không thể tin được.
Lạc Tuyết vốn là giám đốc phòng kinh doanh, hợp đồng với Lý Thị cũng do cô ký kết.
Hai điều kiện trước đó nằm trong dự liệu của Lạc Vinh Quang.
Nhưng điều kiện thứ ba thì…
“Không được!”
Lạc Vinh Quang đứng bật dậy rồi thẳng thừng từ chối ngay.
Ông ta giận tím mặt, như thể Sở Bắc đang nợ ông ta cả mấy triệu.
“Sở Bắc, cậu đừng quá đáng! Ba mươi phần trăm cổ phần ư? Các người là cái thá gì mà đòi hỏi như thế chứ?”
Lạc Viễn Hà phản ứng lại theo ngay rồi lên tiếng tỏ thái độ.
Lạc Mai cùng cười lạnh rồi hùa theo: “Đúng vậy, định thừa nước đục thả câu à? Cẩn thận tham thì thâm đấy!”
Riêng về vấn đề này, ba người kia cực kỳ đoàn kết.
Họ quyết không đồng ý.
Từ trước đến nay, tập đoàn Lạc Thị đều do một tay Lạc Vinh Quang quản lý.
Dù ông ta đã cao tuổi, nhưng vẫn chưa chịu nhường quyền cho ai hết.
Vì vậy, sao ông ta chịu chia cổ phần cho Lạc Tuyết được?
Còn Lạc Viễn Hà và Lạc Mai thì chỉ cần chờ ông cụ quy tiên thì nghiễm nhiên mọi thứ sẽ là của họ.
Bây giờ, Sở Bắc bắt họ nhường ba mươi phần trăm cổ phần cho Lạc Tuyết ư?
Có chết họ cũng không đồng ý.
Cho nên, họ còn có thái độ quyết liệt hơn cả Lạc Vinh Quang.
Lần này, Lạc Tuyết và Chu Cầm chỉ biết cười khổ.
Họ không ngờ Sở Bắc lại đưa ra điều kiện này.
Vì chính họ cũng nghĩ đây là điều không thể.
Tuyệt đối không!
“Cậu hãy đổi điều kiện khác đi, chứ tôi không đồng ý chuyện đó được đâu!”
Lạc Vinh Quang cất giọng hậm hực với ý chí kiên định.
Lạc Viễn Hà và Lạc Mai cũng vậy, họ quyết không chịu lùi bước.
“Nếu vậy thì…”
Sở Bắc vẫn ngồi trên sofa với vẻ bình thản, nhưng giọng nói của anh lại có vẻ nuối tiếc.
“Mời các vị về cho, thứ cho tôi không tiễn được”.
“Cậu…”