Chương
“Chỉ cần tôi muốn thì chuyện gì cũng có thể biết được hết!”
Sở Bắc lạnh giọng nói: “Ông chọn đi, nếu không đồng ý thì mời về!”
“Không phải ông đang chờ Lạc Tuyết lo vụ hợp đồng để cứu Lạc Thị và nhà họ Lạc hay sao?”
“Nếu muốn vậy thì làm như lời tôi nói đi, không thì cùng lắm ngọc nát đá tan!”
Sở Bắc gằn rõ từng câu từng chữ.
Lạc Vinh Quang và Lạc Viễn Hà sầm mặt, không nói một câu.
Nhưng mặt họ nhăn nhó trông rất khó coi.
Họ đang cảm thấy rất đắn đo.
Nếu đồng ý thì phải chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần cho Lạc Tuyết, thế thì xót ruột lắm.
Còn nếu không đồng ý thì…
Chưa bàn đến chuyện tập đoàn, khéo nhà họ Lạc cũng xong đời luôn mất.
Nghĩ đến đây, Lạc Vinh Quang thấy rất xót của, nhưng vẫn phải cắn răng gật đầu.
“Được, ba mươi thì ba mươi!”
“Cái gì? Ông ơi, ông…”
“Im đi! Ông làm gì không cần cháu dạy!”
Lạc Mai thấy không cam lòng, định khuyên nhủ nhưng đã bị Lạc Vinh Quang quát cho sợ đến mức cúi thấp đầu xuống.
Lạc Viễn Hà vội kéo lấy con gái mình.
Ông ta không thấy bất ngờ khi Lạc Vinh Quang quyết định như vậy.
Dùng ba mươi phần trăm cổ phần để đổi lấy sự bình an cho tập đoàn và nhà họ Lạc là một sự trao đổi ngang giá.
Ông ta chỉ thấy khó chịu khi đối tượng nhận được số cổ phần này lại là Lạc Tuyết thôi.
Nếu đổi thành Dương Xuyên thì ông ta còn mừng không kịp.
“Được rồi, lấy giấy bút ra đi! Tôi đã đồng ý với cậu rồi, cho nên các người buộc phải hoàn thành hợp đồng với Lý Thị trong ngày hôm nay. Tập đoàn Lạc Thị phải nhận được số tiền một tỷ ấy ngay lập tức!”
Lạc Vinh Quang nhìn Lạc Tuyết với vẻ mặt lạnh tanh.
“Vâng!”
Lạc Tuyết cắn răng gật đầu, nhưng trong lòng rất giá lạnh.
Nếu không cần hợp đồng ấy để cứu công ty, có lẽ ông nội cô chẳng những không xin lỗi, mà còn không thèm nhìn cô đến một cái ấy chứ.
Một sự thật tàn nhẫn.
Vì vậy, Lạc Vinh Quang đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng trước sự chứng kiến của mọi người.
Sau đó mới dẫn hai bố con Lạc Viễn Hà hậm hực ra về.
Trước lúc đi, họ vẫn không quên lườm Sở Bắc.
Dáng vẻ của họ như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Sở Bắc hoàn toàn ngó lơ, sau đó chỉ cầm hợp đồng rồi đưa cho Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết vô thức nhận lấy mà lòng nặng trĩu.
Nghĩ tới thái độ của ông nội, bác cả của mình và Lạc Mai, cô không thể cười nổi.