Chương
“Sở Bắc, cảm ơn anh”
Đây là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng Lạc Tuyết.
Nếu không có Sở Bắc, đừng nói là lấy lại cổ phần.
Lạc Tuyết nghĩ khéo mình còn bị lợi dụng rồi cũng nên.
“Đây vốn là những thứ thuộc về em mà”.
Sở Bắc mỉm cười an ủi.
“Anh nói rồi, em luôn có hai sự lựa chọn, mãi mãi là vậy!”
“Ừm!”
Lạc Tuyết ngẩn ra, vành mắt đỏ hoe rồi gật đầu.
“Ha ha, tốt quá rồi, con gái, có bản hợp đồng này rồi thì sau này để xem ai dám coi thường chúng ta nữa”.
Chu Cầm đang rất vui sướng, bà ta cầm hợp đồng chuyển nhượng rồi nhìn ngắm như chỉ muốn hoà nó vào trong người mình.
“Được rồi mẹ à, chưa biết đây là phúc hay hoạ đâu”.
Lạc Tuyết thở dài, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng.
Nhớ lại dáng vẻ gượng ép ban nãy của hai bố con Lạc Mai, Lạc Tuyết nghĩ chưa biết chuyện này sẽ đi đâu về đâu.
Nhưng nếu cô đã đồng ý với Lạc Vinh Quang, thì không thể chậm trễ, mà phải nhanh chóng đến tập đoàn Lý Thị ngay.
Việc cấp bách hiện giờ là lấy được một tỷ của Lý Thị đã.
Nếu không, công ty mà phá sản thì sẽ chẳng còn gì nữa cả.
Lạc Tuyết đi đến tập đoàn Lý Thị, còn Sở Bắc đi đón con.
Trong căn biệt thự ồn ào chỉ còn lại một mình Chu Cầm.
…
“Tức điên lên mà! Bố, bố làm thế có khác nào nuôi ong tay áo chứ?”
Ba bố con ông cháu Lạc Vinh Quang vừa lên xe.
Lạc Viễn Hà đã hậm hực rồi lẩm bẩm.
Lạc Mai cũng hất hàm nói. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đúng đấy ông, bây giờ Lạc Tuyết có coi ông ra gì đâu, có thêm ba mươi phần trăm cổ phần rồi thì nó còn vênh váo nữa”.
“Im hết đi, bố con anh tưởng tôi muốn thế à?”
Lạc Vinh Quang gào lên, hai bố con nhà kia lập tức ngậm miệng.
Cổ phần lại bị chia ra, người đang thấy khó chịu nhất chính là Lạc Vinh Quang.
“Hừ, dù nó lấy được cổ phần thì sao nào? Công ty chưa phải của một mình nó!”
“Vả lại, cổ phần có phải tiền đâu. Trước khi đổi sang tiền mặt thì đó chỉ là một con số thôi, có khác gì đống giấy vụn chứ?”
Nghe thấy thế, hai bố con Lạc Mai sững người như có điều suy nghĩ.
“Bố, ý của bố là…”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng rồi khẽ lắc đầu: “Nó chỉ là một con nhãi ranh thôi, không làm được gì đâu, bây giờ chúng ta cứ liên lạc với cậu Dương đi đã”.
“Buổi đấu thầu sắp diễn ra rồi, nhà họ Lạc ta không thể vắng mặt được”.