Chương
Dương Xuyên gần như không hề bất ngờ với câu trả lời này.
“Thế à? Vậy thì hãy đổ thêm dầu vào lửa cho tôi, trong vòng một tiếng tới, tôi muốn thấy cổ phiếu nhà họ giảm hai mươi điểm, ông có làm được không?”
Giọng nói hờ hững của Dương Xuyên cất lên khiến người ở phía bên kia phải giật nảy mình.
“Cậu chủ, làm như vậy có được không ạ? Nếu ông chủ mà biết thì…”
“Tôi không thương lượng với ông, mà là ra lệnh!”
Dương Xuyên lạnh giọng nói: “Nếu ông không làm được, tôi không ngại đổi trợ lý khác đâu!
“Tôi làm được ạ, cậu chủ bớt giận, tôi sẽ làm ngay!”
Người ở phía bên kia sợ hãi nên vội vàng đồng ý ngay.
Cúp máy xong, Dương Xuyên hài lòng gật gù.
Nhưng ánh mắt hắn ta lại xẹt qua tia lạnh lẽo.
“Hừ, đợi xử lý nhà họ Lưu xong, để xem còn ai ở cái đất Tân Hải này dám chống đối tao nữa!”
“Kể cả là mày đấy, Sở Bắc ạ!”
…
Nhà họ Lưu!
Thấy cổ phiếu đang chầm chậm tăng giá, cả tập đoàn cũng hoạt động ổn định lại.
Bấy giờ, Lưu Tông Tín mới thở phào một hơi rồi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.
Ngồi làm việc trước máy tính cả một ngày trời, lưng ông ta đã mỏi nhừ.
“Bố, quả nhiên anh Sở đã giữ đúng lời hứa, nhà họ Lưu chúng ta được cứu rồi!”
Lưu Phong ở cạnh đó cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nói thừa, người ta là nhân vật lớn mà thèm đùa với mình chắc?”
Lưu Tông Tín lườm con trai mình, ông ta phải công nhận là sự rộng lượng của Sở Bắc khiến mình phải nhìn bằng con mắt khác.
Dẫu sao, nếu bọn họ đổi hoàn cảnh cho nhau, ông ta có thể không đuổi cùng giết tận, nhưng tuyệt đối không thể giơ cao đánh khẽ được như anh.
“Được rồi, cuối cùng thì cũng có thể ngủ ngon được một giấc”.
Lưu Tông Tín thở phào, đang định đi về thì thấy cổ phiếu đang tăng ổn định thì chợt giảm.
Nhưng đâu chỉ có vậy, ngay sau đó, tốc độ giảm đã như xe xuống dốc mất phanh.
Chưa tới một phút, mà họ đã giảm mất một điểm rồi.
Hơn nữa, tình trạng này vẫn chưa dừng lại, mà còn tiếp tục giảm nhanh hơn.
“Chuyện gì thế này?”
Lưu Tông Tín lập tức sợ đến mức tái mặt.
Đến Lưu Phong cũng trố mắt ra nhìn.
“Tổng giám đốc Lưu, cổ phiếu của chúng ta vẫn chưa ổn định, thì lại bị ai đó đánh úp rồi”.
Một nhân viên ngồi trước máy tính cũng nhăn mặt khi thấy giá cổ phiếu trên màn hình giảm không ngừng.
“Cái gì? Bị ai đánh úp? Lẽ nào là tập đoàn Bắc Dã?”
Lưu Tông Tín nghệt mặt ra, ông ta vừa thả lỏng được một chút thì bây giờ tim lại đập thình thịch rồi.
“Chẳng lẽ anh Sở đang chơi xỏ chúng ta ư?”