Chương
Lưu Phong tái mét mặt, như thể nghĩ ra điều gì đó nên lắp bắp nói.
Lưu Tông Tín thấy rất rối bời, không cần biết là ai ra tay, nhưng có lẽ tập đoàn Lưu Thị khó tránh khỏi đại hoạ rồi.
“Không, không phải Bắc Dã!”
Nhân viên thao tác máy tính vừa không ngừng gõ bàn phím với hi vọng giữ cổ phiếu ở mức giá ổn định, vừa lên tiếng.
“Không phải Bắc Dã ư?”
Hai bố con Lưu Tông Tín ngẩn ra, họ hoàn toàn mù mờ.
“Ip của bên tấn công tài khoản của chúng ta là ở tỉnh!”
Tỉnh!
Nghe thấy thếm hai bố con Lưu Tông Tín ngẩng lên, không hẹn mà cùng nghĩ đến một người.
“Dương Xuyên!”
Cậu thanh niên này chắc chắn không đơn giản.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Lưu Tông Tín nhìn thấy người thanh niên này.
Trong số những người mà Lưu Tông Tín từng gặp thì người thanh niên này cho ông ta cảm giác đáng sợ chỉ sau mỗi Sở Bắc.
“Ông nói ai bảo ông tới tìm tôi cơ?”
Người thanh niên cất giọng hỏi.
Lưu Tông Tín nghe thì thấy như tiếng sấm bên tai.
Mang tiếng là gia chủ của nhà họ Lưu mà lúc này, ông ta đang run lên.
“À, là cậu Sở bảo tôi đến đây!”
“Cậu Sở? Cậu Sở nào?”
Người thanh niên chớp mắt, ánh nhìn của anh ta khiến Lưu Tông Tín thấy mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu tâm tư.
“Sở Bắc, là cậu Sở Bắc!”
“Hả?”
Người thanh niên cau mày, có vẻ ngạc nhiên.
“Được, tôi biết rồi, ông về đi!”
Sau đó, người thanh niên ấy xua tay, với dáng vẻ không hề lưu tâm.
Sao cơ?
Lúc này, đến lượt Lưu Tông Tín ngẩn ra.
Ông ta cứ thế ra về ư? Chuyện này là sao?
“Xin hỏi, cậu là…”
Trông thấy dáng vẻ rụt rè của Lưu Tông Tín, người thanh niên bật cười.
“Sao thế? Anh Sở bảo ông đến tìm tôi, mà không nói cho ông biết tôi là ai à?”
Dứt lời, anh ta quay người rồi rảo bước vào thang máy.
Chỉ còn một mình Lưu Tông Tín ngơ ngác đứng yên một chỗ.
Người thanh niên này chính là Thanh Phong – tổng giám đốc của công ty con thuộc tập đoàn Bắc Dã ư?