Chương
“Anh Hổ, lát nữa nhẹ nhàng chút nhé, các huynh đệ sẽ canh gác cho anh!”
“Hê hê, chỉ cần anh Hổ để lại cho chúng em ít cơm thừa canh cặn là được, anh em không kén cá chọn canh đâu!”
“Ha ha ha ha!”
Ngôn ngữ tục tĩu của đám người đó khiến khuôn mặt của Lạc Tuyết trở nên vô cùng khó coi.
Giống như một con cừu đã kề miệng hổ, chỉ có thể mặc cho chúng làm gì thì làm.
Anh Hổ nuốt nước miếng, rõ ràng đã mất kiên nhẫn lắm rồi.
Hắn vung tay rồi túm lấy Lạc Tuyết về phía mình.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng có làm như vậy!”
Chính lúc này, giọng nói lạnh như băng khiến Anh Hổ giật bắn mình.
Quay đầu lại, liền thấy Sở Bắc mặt không hề cảm xúc tựa vào chiếc gậy, chậm rãi bước xuống xe.
“Thằng mù? Một thằng tàn phế, cút ra xa cho ông, đừng làm phiền ông đây làm việc!”
Anh Hổ liếc nhìn Sở Bắc với vẻ khinh thường, hoàn toàn không coi anh ra gì.
Ánh mắt rực lửa dán chặt vào Lạc Tuyết, tay phải của hắn nóng nảy chồm về phía Lạc Tuyết.
“Người đẹp, ngoan ngoãn đi cùng anh trai đi. Tuy rằng anh đây không thích dùng vũ lực, nhưng cũng không ngại thử trò mới đâu!”
Nhìn thấy cảnh này, Lạc Tuyết nhắm mắt tuyệt vọng.
Trước khi bệnh tình của con gái còn chưa được giải quyết, tự cô cũng đã không thể tự bảo vệ mình trước được, lẽ nào đây là số mệnh của cô hay sao?
Xoẹt!
Âm thanh kỳ lạ xen lẫn tiếng gió.
Rắc!
Tiếng xương gãy khiến da đầu người ta râm ran.
Tiếp đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên!
“Á, tay của tao, tay của tao! Á!”
Cánh tay phải của anh Hổ vốn đang xuân tình phơi phới bỗng nhiên bị gãy oặt xuống.
Cơn đau dữ dội gần như làm biến dạng các đường nét trên khuôn mặt hắn.
Hăn nắm lấy bàn tay phải bị què của mình, lăn trên mặt đất, hét lên chói tai.
“Chuyện này…”
Lạc Tuyết mở mắt ra, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô bất giác nhìn sang Sở Bắc, là anh làm sao?
“Anh Hổ, anh Hổ?”
Đám đàn ông lực lưỡng kia cũng đầy vẻ bối rối.
Họ chỉ thấy rằng dường như có một chiếc bóng vụt qua, và sau đó, đại ca của họ liền trở nên như thế này.
Lại nhìn sang Sở Bắc, trên mặt anh vẫn không chút biểu cảm.