Chương
Lạc Tuyết không ngốc, tất cả những chuyện này đều là trò mà Lạc Viễn Hà bày ra.
Một thủ đoạn thâm độc.
“Được rồi, mọi người nói gì thế hả? Giám đốc Lạc là người mà các cô có thể bàn tán à?”
Lạc Viễn Hà liếc mắt, cô ý nghiêm mặt rồi cất giọng tỉnh bơ.
“Tiểu Tuyết, họ nói linh tinh ấy, cháu đừng để bụng”.
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Lạc Viễn Hà rõ ràng đang hào hứng xem trò vui.
Lạc Tuyết nhăn mặt, dù thấy rất bức bối, nhưng vẫn cố nhịn.
Cô vừa định bước đi thì đã có một giọng nói vang lên, phá tan sự yên lặng.
“Oa, sao lại hoành tráng thế này? Không lẽ biết tôi sắp tới nên mọi người cố ý ra chào đón à?”
Tiếng cười thản nhiên ấy khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ấy.
Trông thấy người đó, Lạc Viễn Hà thoáng kinh ngạc, sau đó thì mừng quýnh.
“Cậu Dương! Cậu tới làm tôi bất ngờ quá, mời cậu vào trong”.
Người đó chính là Dương Xuyên!
Lạc Viễn Hà lập tức phớt lờ Lạc Tuyết, vội vàng ra đón Dương Xuyên.
Những người đang xếp thành hai hàng lập tức đứng thẳng lên.
Tiếp đó, họ đều cúi người xuống một góc chín mươi độ với thái độ rất chân thành.
“Hoan nghênh cậu Dương đại giá quang lâm!”
Không chỉ có thế, các cô gái trẻ tuổi còn ưỡn cao ngực, phô bày dáng dấp ra hết sức có thể.
Cậu Dương là cậu chủ của nhà họ Dương ở tỉnh đấy.
Nếu lọt vào mắt xanh của hắn ta thì sẽ được một bước lên mây ngay.
“Ừm, tốt!”
Dương Xuyên mỉm cười gật đầu với vẻ rất hài lòng.
“Cậu Dương vui là được rồi, nay cậu đến đây đúng là vinh hạnh của chúng tôi”.
Lạc Viễn Hà cười ngoác miệng rồi vội vàng làm động tác tay mời.
“Cậu Dương, mời cậu vào”.
Song, Dương Xuyên vẫn đứng im, sau đó ngẩng lên nhìn Lạc Tuyết với ý cười như có như không.
“Nhưng hình như có người không chào đón tôi lắm thì phải!”
Hả! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tất cả mọi người không hẹn mà đều ngẩng lên nhìn về phía Lạc Tuyết.
Cô nhíu mày lại, song không hề có ý định bước tới nịnh nọt Dương Xuyên.
“Lạc Tuyết, cháu làm gì thế hả?”
Lạc Viễn Hà cau mày, lập tức có cớ để quát nạt Lạc Tuyết.
“Bình thường bác có thể chiều theo ý cháu, nhưng cậu Dương đã đích thân đến đây, cháu không thể biết điều mà nghĩ cho gia tộc một chút sao?”
Lạc Viễn Hà vừa nói dứt câu, các nhân viên cũng bắt đầu nhỏ giọng hùa theo.
“Cô ta tưởng mình là ai mà dám vênh váo trước mặt cậu Dương thế kia?”
“Ai biết được, chắc bình thường tác oai tác quái ở công ty quen rồi nên tưởng mình là con của ông trời đấy!”
“Hừ, đúng là loại không biết xấu hổ, nếu không phải người nhà họ Lạc thì chắc bị tống cổ đi lâu rồi!”