Chương
…
Các nhân viên nói khá to nên Lạc Tuyết có thể nghe thấy rõ ràng.
Mặt cô nóng ran, tay nắm chặt thành quyền, trong lòng thấy vừa tức giận vừa tủi thân.
Dương Xuyên này chính là kẻ thù của cô.
Lẽ nào cô phải nịnh nọt hắn ta chỉ vì thân phận cậu chủ nhà họ Dương?
Lạc Tuyết không làm được!
Cô cắn răng, định quay người bỏ đi.
Lúc này, Dương Xuyên lại lên tiếng.
“Khoan đã!”
Nói rồi, Dương Xuyên bước tới nhìn Lạc Tuyết với vẻ bỡn cợt.
“Cô Lạc, lần này tôi tới đây là để tìm cô”.
“Không biết cô có nể mặt đi ăn với tôi một bữa được không?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều im lặng.
Các nhân viên nữ trẻ tuổi đều có vẻ hậm hực.
Ánh mắt họ nhìn Lạc Tuyết chứa đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Dựa vào đâu mà chuyện tốt trên đời đều rơi xuống người Lạc Tuyết vậy?
Đến cậu Dương cũng quỳ dưới chân cô ư?
Đúng là hồ ly tinh!
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lạc Tuyết nhăn mặt lại.
“Tôi không rảnh!”
Qua câu nói đó, Lạc Tuyết đã tỏ rõ thái độ phản cảm với Dương Xuyên.
“Hầy, cô Lạc nóng tính quá nhỉ, tôi không thích vậy đâu!”
Dương Xuyên mỉm cười rồi liếm môi, ý tứ đã rõ.
“Anh…”
Lạc Tuyết nghiến răng, nhưng vừa cất lời thì đã bị Lạc Viễn Hà cắt ngang.
“Lạc Tuyết, im miệng!”
Lạc Viễn Hà lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng phẫn nộ.
“Cậu Dương mời cháu đi ăn là vinh hạnh của cháu, cháu đừng không biết điều”.
“Giờ bác lệnh cho cháu phải đi ăn với cậu Dương!”
Trước mặt Dương Xuyên, Lạc Viễn Hà đã lộ ra bộ mặt thật của mình.
“Bác, cháu…”
Lạc Tuyết thầm thấy vô cùng uất ức, tay cô nắm chặt lại.
Cô thật sự không ngờ bác cả của mình lại vô liêm sỉ đến vậy.
Còn Dương Xuyên chỉ khoanh tay trước ngực như đang xem trò vui.
“Lạc Tuyết, có nghe thấy bác nói không hả? Cho cháu năm phút để chuẩn bị, hôm nay cháu không cần đi làm nữa, hãy tiếp đón cậu Dương cho tốt, đây mới là việc chính!”