Chương
Đến ông ta cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại quỳ xuống.
“Xin lỗi đi, tôi không muốn phải nhắc lại lần nữa đâu”.
Sở Bắc vẫn bình thản như không, nhưng giọng điệu đã lạnh hơn.
“Là… là mày?”
Mặt Lạc Viễn Hà hết xanh lại đỏ.
Nhất định là Sở Bắc đã giở trò quỷ với ông ta.
Dù trong lòng thấy rất căm tức, nhưng không hiểu tại sao ông ta luôn thấy rất sợ Sở Bắc.
Cuối cùng, ông ta đành nhịn cơn đau rồi méo mặt nhìn Lạc Tuyết.
“Bác sai rồi Tiểu Tuyết, bác không nên ép cháu”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đến Lạc Tuyết cũng ngẩn ra.
Rốt cuộc Sở Bắc đã làm gì vậy?
Tại sao anh có thể dễ dàng bắt Lạc Viễn Hà xin lỗi cô như thế?
“Biến đi, tôi không muốn thấy lần sau nữa đâu đấy!”
Sở Bắc cất bước rồi gõ cây gậy xuống đất.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, ngay sau đó Lạc Viễn Hà đã kêu gào đau đớn.
Chân ông ta như bị một ngọn núi đè lên, gần như lún xuống sàn nhà rồi.
Lạc Viễn Hà run rẩy, đau đến mức toát mồ hôi.
Khi ông ta đứng dậy thì thấy chỗ mình vừa quỳ đúng là lún xuống như cái hố thật.
Gạch lát sàn vỡ vụn, còn lờ mờ nhìn thấy vết máu.
Chỉ nhìn thôi mà mọi người cũng thấy da đầu tê dại.
Sau đó, họ chỉ thấy Lạc Viễn Hà tập tễnh run rẩy bỏ đi với vệt máu kéo dài.
Mọi người vô thức nuốt nước miếng, chỉ thấy lưng mình lạnh toát.
Nhưng hình như Sở Bắc không làm gì mà?
Tại sao Lạc Viễn Hà lại vật vã như vậy?
Thật là đáng sợ!
“Sở Bắc, anh…”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc với vẻ phức tạp.
Nhưng Sở Bắc lắc đầu, không nói gì.
Sau đó, anh nhìn về phía Dương Xuyên.
“Đến lượt anh, ban nãy anh định làm gì?”
Sở Bắc cất giọng rất bình thản, nhưng Dương Xuyên nghe xong lại thấy tim mình đập như đánh trống.
“Tôi chỉ muốn mời cô Lạc đi ăn bữa cơm thôi, sao vậy? Lẽ nào chuyện này cũng phải xin phép anh sao?”
Dương Xuyên híp mắt lại, tỏ khí thế quyết không nhượng bộ.
“Thật thế không?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nở một cụ cười kỳ lạ.