Chương
“Tốt nhất anh hãy bỏ ý nghĩ ấy đi, không tôi sẽ cho nhà họ Dương biến mất luôn đấy”.
Tự tin!
Lúc này, Sở Bắc như người khổng lồ đứng trên đỉnh núi cao rồi nhìn xuống mọi người ở bên dưới.
Trước mặt Sở Bắc, Dương Xuyên thấy mình rất nhỏ bé.
Một cảm giác sợ hãi và lo lắng dội vào tiềm thức của hắn ta.
Biến mất luôn ư?
Câu nói của Sở Bắc có ý tứ rất sâu xa.
Lẽ nào Sở Bắc thật sự có ý đồ tiêu diệt nhà họ Dương?
Khẩu khí lớn thật!
“Sao? Anh không tin à?”
Sở Bắc ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào mắt Dương Xuyên.
Uỳnh!
Khi ấy, Dương Xuyên chợt thấy như có cả núi thi thể đang gào thét trong mắt Sở Bắc.
Đôi mắt vô hồn như chất cả đống xương khô.
Như có thứ gì đó đang gào thét và vùng vẫy muốn lôi hắn ta vào trong.
Loạng choạng!
Dương Xuyên trợn tròn mắt rồi liên tục lùi lại.
Thoáng cái, trán hắn ta đã mướt mồ hôi.
Gương mặt hắn ta tái nhợt, hít thở cũng trở nên khó nhọc.
“Anh, anh…”
Dương Xuyên chỉ vào Sở Bắc, nhưng ấp úng mãi không nói nên câu.
Sở Bắc này quá đáng sợ!
Rốt cuộc anh là người như thế nào?
“Nhớ lấy, không phải tôi không dám giết anh, mà là do anh vẫn còn một chút giá trị sử dụng thôi!”
Sở Bắc cất giọng bình tĩnh nhưng lại có sức ảnh hưởng như sấm sét, khiến đầu Dương Xuyên như mốn nổ tung.
“Cả nhà họ Dương cũng vậy!”
Mặt Dương Xuyên lập tức trắng như tờ giấy.
Vẫn còn một chút giá trị sử dụng ư?
Cả nhà họ Dương sao?
Dương Xuyên lẩm bẩm, nhưng chỉ thấy toàn thân mình lạnh toát!
Ban đầu, hắn ta cứ tưởng mình là sói, còn Sở Bắc là dê.
Nhưng bây giờ xem ra, hai vế phải đổi chỗ cho nhau mới đúng.
Thậm chí, hắn ta còn có thể trở thành miếng thịt béo trong miệng Sở Bắc bất cứ lúc nào.
Cảm giác này này khiến hắn ta rất không phục.
“Biến, tự thu xếp ổn thoả đi!”
Dứt lời, Sở Bắc quay đi.