Chương
“Chuẩn, năm xưa, chúng ta có thể náo loạn Tân Hải thì bây giờ cũng thế”.
Những người khác cũng lên tiếng hùa theo, làm căn phòng nhốn nháo.
Vương Khôn không nói gì nữa, mà nhìn sang Mạc Thư Vân.
Mạc Thư Vân cười khổ một tiêng rồi lập tức đứng dậy.
“Các vị, xin hãy trật tự!”
Thấy những người khác đã im lặng, bấy giờ Mạc Thư Vân mới nói tiếp.
“Anh Vương đương nhiên biết các vị vẫn có chí anh hùng, nhưng sao anh ấy nhẫn tâm làm phiền cuộc sống yên bình của các vị chứ?”.
“Cho nên các vị bình tĩnh nghe anh ấy nói đã”.
Mạc Thư Vân vừa nói dứt câu, mọi người đã đổ dồn ánh mắt về phía Vương Khôn.
Vương Khôn thầm giơ ngón cái khen ngợi Mạc Thư Vân rồi thở phào một hơi.
“Không giấu gì mọi người, tôi quay về Tân Hải là có lý do”.
“Cháu tôi là Vương Hổ đã chết thảm tại Tân Hải vào mấy hôm trước, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy xác”.
“Anh trai tôi mất sớm, chỉ còn mỗi nó để nối dõi tông đường, nhưng tiếc là cháu tôi…”
Nói đến đây, Vương Khôn thở dài một hơi, điều này khiến bầu không khí tại đây chùng hẳn xuống.
Ông Lôi ngồi cạnh đó cau mày: “Vương Hổ chết thì Long Tam cũng có một phần trách nhiệm, gọi cậu ta ra đây hỏi là rõ thôi”.
Nghe thấy thế, những người khác cũng gật đầu.
“Đúng đấy anh Vương, hôm nay mọi người tề tựu đông đủ, chắc chắn sẽ bắt Long Tam giải thích cho anh rõ ràng”.
Mạc Thư Vân vỗ vai Vương Khôn với vẻ đồng cảm.
Long Tam chiếm giữ ở Tân Hải đã lâu, thế lực đã cắm rễ ở đây.
Dù Vương Khôn vẫn còn quyền thế, nhưng nếu không có thêm người ủng hộ thì chưa chắc đã làm gì được Long Tam.
Ông ta gọi Mạc Thư Vân cũng chỉ để tăng sức mạnh cho lời nói thôi.
“Đúng đấy anh Vương, tôi sẽ gọi Long Tam đến đây, nhất định sẽ bắt cậu ta giải thích rõ ràng với chú”.
Ông Lôi nói là làm, lập tức đứng dậy, Mạc Thư Vân vội vàng cản lại.
“Chuyện nhỏ nhặt thế này để tôi làm là được rồi, nếu Long Tam không biết điều, tôi sẽ xử lý ngay!”
Mạc Thư Vân vỗ ngực nói.
“Vậy phiền chú Mạc rồi!”
“Ha ha, chuyện nhỏ mà anh!”
Mạc Thư Vân mỉm cười xua tay, vừa định quay người thì cửa phòng bao đã vang lên tiếng gõ.
“Chắc là Long Tam đến đây, các vị cứ yên tâm, tôi sẽ dạy cho cậu ta một bài học”.
Mạc Thư Vân mỉm cười rồi lập tức đi ra mở cửa.
Ngay sau đó, ông ta đã nhìn thấy Long Tam.
“Long Tam đấy à, sao giờ mới tới? Là lớp người sau, cậu không thấy làm vậy là mất lịch sự à?”
Mạc Thư Vân chắp tay sau lưng rồi cất giọng dạy dỗ.
“Mau vào rồi chào mọi người đi, không thì tôi…”
Thấy Long Tam im thin thít, Mạc Thư Vân thầm đắc ý.