Chương
Hừ! Đại ca của Long Hổ Môn thì sao chứ? Vẫn kém ông ta thôi.
Vương Khôn đúng là chỉ được cái chuyện bé xé ra to.
Trong lúc đắc ý, ông ta chợt liếc nhìn tới một phía.
Ngay sau đó, cả người đã cứng đờ.
Ông ta hoảng hốt như nhìn thấy ma quỷ.
Ngay sau đó, Mạc Thư Vân rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.
“Sao… sao… cậu ta lại đến đây?”
Mạc Thư Vân lắp bắp với vẻ mặt trắng bệch.
Trước đó, ông ta còn tưởng mình hoa mắt.
Nhưng sự thật luôn rất tàn khốc.
Thần tướng trấn quốc đang ở đây.
Bây giờ, Mạc Thư Vân chỉ muốn chết đi cho xong.
Sao tự nhiên ông ta lại đến đây chứ?
“Chú Mạc, chú sao thế?”
Thấy Mạc Thư Vân bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhóm Vương Khôn cau mày lại.
Đến Long Tam cũng không hiểu rốt cuộc Mạc Thư Vân bị làm sao.
Còn Mạc Thư Vân thì chỉ muốn tìm kẽ hở nào để vùi đầu xuống ngay lập tức.
Đừng bảo là nói chuyện, đến hít thở ông ta cũng phải làm thật nhẹ nhàng.
Như thể sợ Sở Bắc sẽ phát hiện ra mình.
Vương Khôn cau mày, không để ý đến Mạc Thư Vân nữa.
Khi nhìn thấy Long Tam, ông ta lạnh mặt ngay.
“Long Tam, sao giờ cậu mới tới, có phải cậu không coi tôi ra gì không?”
Những người khác cũng híp mắt lại.
Nếu là người khác, có lẽ đã sợ mất mật khi nhìn thấy những ánh mắt hung dữ này.
Nhưng Long Tam không trả lời, thậm chí còn không thèm nhìn bọn họ.
Gã quay người rồi làm động tác mời với Sở Bắc.
“Cậu Sở, mời!”
Cộc cộc!
Tiếng gậy trúc vang lên.
Bấy giờ, nhóm Vương Khôn mới nhìn thấy Sở Bắc ở sau lưng Long Tam.
Anh chống dậy rồi chậm rãi đi vào phòng.
Long Tam đi trước rồi đích thân kéo ghế cho anh.
“Long Tam, cậu đang làm gì vậy?”
Thấy Sở Bắc đã ngồi yên vị, những người khác càng nhíu chặt hàng lông mày lại hơn.
“Này Long Tam, cậu đã đến muộn rồi còn dẫn một người mù dở đến đây, tưởng mình là đại ca của Long Hổ Môn rồi nên không còn coi chúng tôi ra gì nữa đúng không?”