Chương
Những người khác thấy vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
Người dám đánh Lôi Minh ở đây chắc cũng chán sống rồi.
“Ông ơi, là thằng kia!”
Lôi Minh nhìn về phía Sở Bắc rồi nghiến răng nói.
“Cháu mới nói nó mấy câu mà nó đã đánh cháu, sau đó cháu cãi lý với nó thì nó phế cả hai tay của cháu rồi”.
“Ông ơi, cháu phải chặt đứt tứ chi và lột da của nó”.
Đôi mắt Lôi Minh đỏ ngàu với vẻ phẫn hận.
“Giỏi lắm, hoá ra là thằng nhãi này!”
Lôi Chấn nhìn về phía Sở Bắc rồi bùng lửa giận.
“Dám đánh cháu tao, hôm nay, tao sẽ cho mày muốn chết không được, mà muốn sống cũng không xong!”
Ngay sau đó, những người khác còn chưa có phản ứng gì.
Lôi Chấn đã cầm bình rượu lên, toan đập vào đầu Sở Bắc.
“Chết đi!”
Lôi Chấn hét lên, dù tuổi tác đã cao, nhưng ông ta vẫn rất khoẻ.
Thấy chai rượu sắp rơi xuống, Sở Bắc khẽ lắc đầu.
Anh chống cây gậy trúc trong tay xuống đất.
Cộc!
Chai rượu chợt vỡ tan rồi bắn tung toé vào người Lôi Chấn.
Trong lúc ông ta còn đang sững sờ, Sở Bắc đã giơ gậy lên chọc vào ngực ông ta.
Lôi Chấn chỉ thấy toàn thân mình nhẹ bẫng.
Sau đó, ông ta đã bay ngược về phía sau.
Trùng hợp sao lại bay đúng về phía cửa sổ.
“Không!”
Lôi Chấn ngớ người rồi hét lớn lên trong tuyệt vọng.
Ngay sau đó, ông ta đã biến mất khỏi phòng bao.
Những lão già khác sợ đến mức đứng bật dậy, nhưng chỉ còn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lôi Chấn.
Bịch!
Tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Một tiếng động giống hệt lần trước.
Không ai biết Lôi Chấn sống chết ra sao.
Còn Sở Bắc vẫn ngồi yên trên ghế, như thể tất cả những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ không liên quan đến anh.
“Hả…”
Cả phòng bao lập tức im thin thít.
Mọi người đều há hốc miệng với vẻ khó tin.