Chương
Đến giờ phút này, họ cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc Mạc Thư Vân bị làm sao vậy?
“Chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải?”
Vương Khôn nghiêm mặt rồi nhíu mày.
Nhưng khi nhìn sang Long Tam thì mặt ông ta biến sắc.
“Long Tam, tôi hỏi cậu, cháu tôi là Vương Hổ chết ở Tân Hải, cậu có biết hay không?”
Long Tam nghệt mặt ra rồi khẽ gật đầu.
“Nếu cậu biết, tại sao không báo cho tôi? Hay chuyện này là do cậu làm?”
Vương Khôn lạnh mặt, khi nói chuyện còn cao giọng hơn.
“Hừ, đừng tưởng tôi không còn ở đây nữa thì không làm được gì cậu! Với tôi thì cậu mãi mãi là Long Tam, chứ không phải đại ca đâu”.
Vương Khôn lừ mắt, nói với giọng không chút khách sáo.
Dẫu sao, ông ta cũng có công lớn trong việc gây dựng nên Long Hổ Môn.
“Tôi biết mà chú Khôn!”
Long Tam khẽ gật đầu nói: “Nhưng tôi không liên quan gì tới cái chết của A Hổ cả”.
“Sao?”
Vương Khôn cau mày, lập tức tỏ thái độ bực dọc.
“Long Tam, năm xưa tôi đã nói với cậu thế nào? Tôi cho cậu ngồi vào vị trí này, mà cậu báo đáp tôi thế đấy à?”
“A Hổ bị giết, cậu không tìm hung thủ thì thôi, lại còn giấu tôi? Cậu làm thế mà coi được à?”
Vương Khôn tức tối đập bàn, gân xanh trên trán nổi hết cả lên.
Mấy ông lão ở sau lưng ông ta cũng nhíu mày.
Họ dè chừng nhìn sang Sở Bắc rồi không hẹn mà cùng im lặng.
“Long Tam, tôi chỉ ở lại Tân Hải ba ngày thôi”.
Vương Khôn hừ một tiếng rồi giơ ba ngón tay lên.
“Trong thời gian này, nếu cậu không tìm được hung thủ thì đừng có trách!”
Dứt lời, ông ta quay sang quan sát Sở Bắc.
“Cậu bạn trẻ, chúng ta coi như không đánh không quen biết, hay mọi người cùng nâng ly rồi bỏ qua chuyện ngày hôm nay nhé! Cậu thấy sao?”
Vương Khôn không phải người ngu dốt, ông ta có thể nhìn ra Sở Bắc không phải người đơn giản.
Kết bạn chứ không nên kết thù.
Còn Lôi Chấn, chết rồi thì thôi vậy!
Song, Sở Bắc vẫn im lặng, anh chỉ nở một nụ cười sâu xa và khinh bỉ.
Vương Khôn gặp phải đối thủ, dù trong lòng rất tức tối nhưng vẫn phải cố nhịn.
Ông ta lại ngoảnh sang Long Tam, thấy gã vẫn đứng im thì nổi giận đùng đùng quát.
“Cậu còn đứng đực ra đấy à? Mau đi xử lý công việc đi!”
Long Tam hé miệng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ.
“Tôi nghĩ không cần đâu”.