Chương
Giọng nói hờ hững vang lên, cuối cùng thì Sở Bắc cũng chịu lên tiếng.
“Cậu nói vậy là sao?”
Vương Khôn cau mày rồi nhìn Sở Bắc.
Sở Bắc mỉm cười nói: “Vì người ông cần tìm xa tít chân trời, gần ngay trước mắt”.
Vương Khôn ngẩn ra, sau đó như nghĩ ra điều gì, ông ta lạnh mặt.
“Lẽ nào chính cậu đã giết A Hổ?”
“Hình như thế! Tôi giết nhiều người rồi nên không nhớ rõ cho lắm”.
Sở Bắc dựa lưng vào ghế rồi khoanh tay trước ngực.
“Là cậu thật ư? Khốn kiếp, sao cậu lại giết cháu tôi?”
Vương Khôn lạnh mặt, cố nhịn cơn giận dữ rồi hỏi.
Dáng vẻ lúc này của ông ta như thể người chết là con trai của mình vậy.
“Tại sao ư? Vì hắn đáng chết, lý do đủ thuyết phục chưa?”
“Cậu…”
Vương Khôn tức điên người, mặt trợn tròn như sắp rơi ra ngoài.
“Long Tam, hung thủ đang ở ngay trước mặt rồi cậu còn chờ gì nữa? Tôi muốn lột da nó!”
Lúc này, Vương Khôn đã bị cơn tức che lấp lý trí, ông ta không còn kiêng dè thân phận của Sở Bắc nữa.
Ngày xưa, Vương Khôn tung hoành Tân Hải với đủ mọi thủ đoạn.
Nếu xét về mưu kế thì Long Tam chưa có cửa so với ông ta.
Song, Long Tam vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Gã bỏ ngoài tai mệnh lệnh của ông ta.
“Long Tam, cậu thế này là sao? Có phải cậu không còn nghe lệnh của tôi nữa không?”
Vành mắt Vương Khôn như sắp rách ra, mắt hắn đầy tia máu.
Long Tam cắn răng, dứt khoát quay đi.
Không phải gã không muốn ra tay, mà là không dám.
Sở Bắc này chắc chắn đáng sợ hơn Vương Khôn nhiều.
“Trương Hạ!”
Vương Khôn gọi to, cửa phòng bao lại bị đẩy mở.
Trương Hạ lạnh lùng đi tới cạnh Vương Khôn.
“Chú Khôn!”
Vương Khôn chỉ vào Sở Bắc với vẻ mặt đầy u ám.
“Đi chặt đứt tay thằng này cho tôi, nhưng không được để nó chết, tôi phải hành hạ nó”.
Trương Hạ ngẩn ra nhìn Sở Bắc, sau đó cau mày rồi lại nhìn sang Long Tam.
Người thanh niên này không đơn giản.
Không chắc chắn thì hắn ta không dám ra tay.
“Sao, đến cậu cũng bỏ ngoài tai mệnh lệnh của tôi à?”