Chương
“Tôi không muốn vậy đâu, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi!”
“Nếu tôi bảo có liên quan thì sao?”
“Không thể nào!”, Vương Khôn nghiêm giọng phản bác, lồng ngực phập phồng.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều thấy rất khó hiểu.
Vương Khôn đạt được thành tựu như ngày hôm nay thì tay đã nhuốm máu tươi không biết bao nhiêu lần.
Giờ chỉ có vài mạng người thôi, ông ta có nhất thiết phải xoắn xuýt vậy không?
Đúng lúc này, Sở Bắc đứng dậy rồi chống gậy trúc đi về phía Vương Khôn.
Anh đứng trên cao nhìn xuống ông ta.
“Chính ông đã gây ra cái chết của họ, không chỉ thế, suýt nữa cả nước Long Quốc đã bị huỷ diệt vì chuyện đó”.
Sở Bắc nói rất bình tĩnh, nhưng lời lẽ thì vô cùng đanh thép.
Vương Khôn cùng Long Tam và những người khác nghe thấy thì vô cùng chấn động.
Long Tam ngẩn người rồi nhìn Vương Khôn với vẻ không dám tin.
Những ông già ở phía sau Vương Khôn cũng đứng bật dậy nhìn Sở Bắc.
Mặt họ hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
Còn Vương Khôn thì cúi thấp đầu xuống, như để che giấu điều gì đó.
Nhưng cơ thể run rẩy đã bán đứng ông ta.
“Rõ ràng ông đã biết tất cả, nhưng vẫn cố làm! Vì gã họ Dương kia hứa sẽ tẩy trắng cho ông!”
“Tổng giám đốc Triệu kia chỉ là thế thân thôi, còn người thật đã bỏ ra nước ngoài từ lâu rồi”.
“Hơn nữa, chính ông là người đã thiết kế lộ trình và đặt vé máy bay cho người đó bằng chính thân phận của mình!”
Từng câu từng chữ của anh như những mũi dao đâm vào tim Vương Khôn.
Vương Khôn ngày càng tái mặt hơn, thậm chí còn không đủ sức để ngồi thẳng.
Sở Bắc ngẩng đầu lên, không nhìn ông ta nữa.
“Tôi biết ông sẽ không nói thật nên sẽ không ép ông nữa”.
“Tranh thủ nốt khoảng thời gian cuối cùng đi!”
“Cậu, cậu định làm gì?”, Vương Khôn cuống lên.
Nhưng Sở Bắc đã quay người đi, không để mắt đến ông ta nữa.
Bụp!
Cửa phòng bao chợt bị đạp mở một cách thô bạo.
Ngay sau đó, có năm, sáu người cao lớn mặc âu phục đen xông vào.
Họ mạnh mẽ đè Vương Khôn xuống đất.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, các lão già vừa nãy còn hung hăng giờ đều cúi đầu xuống, không dám hé răng nửa lời.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Các người làm vậy là phạm pháp, tôi sẽ kiện các người!”
Vương Khôn sợ đến mức run rẩy, nhưng vẫn hùng hổ không chịu thoả hiệp.
Sau đó, có một người đã giơ một tờ giấy ra trước mặt ông ta.
Vương Khôn như hoá đả, cảm thấy hoàn toàn sụp đổ.