Chương
Thậm chí không còn ý định phản kháng nữa.
Trong giây phút ngắn ngủi, Long Tam hãi đến mức vã mồ hôi.
Gã liếc mắt ra ngoài thì thấy Trương Hạ đã bị khống chế.
Không cần nghĩ, gã cũng biết Tụ Hiền Lâu đã bị thất thủ rồi.
Chỉ cần Sở Bắc nói một câu, nơi này sẽ bị san bằng ngay.
Sở Bắc ngẩng lên rồi nhìn về phía những người khác.
“Còn các người có gì muốn nói không? Không lại trách tôi không cho cơ hội!”
Nghe thấy thế, mấy lão già kia lập tức tái mặt, nhưng không biết phải nói gì.
Họ không ngờ, chỉ đi ăn một bữa thôi mà lại trắc trở thế này.
“Vào đi, những ai có tiền án tiền sự thì dẫn đi hết!”
Nghe thấy vậy, mấy người đô con kia lập tức hành lễ rồi dẫn người nhanh chóng đi ngay.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Loáng cái, chỉ còn lại Sở Bắc và Long Tam ở trên tầng năm.
“Tôi không thích Long Hổ Môn, không tồn tại thì tốt hơn, anh nghĩ sao?
Sở Bắc ngoảnh sang nhìn Long Tam.
“Vâng, vâng…”
Long Tam lắp bắp, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tôi cho anh một cơ hội, hãy tìm thế thân của tổng giám đốc Triệu của năm năm trước trong vòng một tháng”.
Long Tam đần người ra.
Gã có biết gì về chuyện này đâu, đã thế chuyện còn xảy ra từ năm năm trước, vậy có khác gì mò kim đáy biển chứ.
“Vâng, vâng ạ…”
“Tốt, chỉ có một tháng thôi, đừng làm mất cơ hội!”
Sở Bắc hài lòng nhìn Long Tam rồi chống gậy trúc rời đi.
Chỉ còn Long Tam ở lại há miệng thở dốc, mặt cắt không còn giọt máu…
Sau khi rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Sở Bắc chống gậy đi lên một chiếc xe MayBach.
Thanh Vũ có vẻ đã ngồi chờ trên xe rất lâu rồi.
“Cậu chủ, ông ba nhà họ Dương chính là Dương Hoài An – chú ba của Dương Xuyên. Nhưng tám năm trước, ông ta đã tách khỏi nhà họ Dương, ba năm sau thì đã mai danh ẩn tích”.
“Còn tổng giám đốc Triệu đó thì tôi vẫn chưa điều tra ra được, chắc từ khi xuất ngoại từ năm năm trước chưa từng về nước lần nào”.
Sở Bắc gật đầu, mọi thứ đúng như anh dự đoán.
“Tiếp tục điều tra, ông ta vẫn đang ở Tân Hải đấy!”
Thanh Vũ ngẩn ra: “Ý của cậu là…”
Sở Bắc mỉm cười: “Năm năm trước, dù tôi đã thất bại, nhưng đối phương cũng không thành công”.