Chương
Sau đó, anh lạnh giọng nói tiếp: “Còn nữa, việc quan trọng nhất là tìm ra tên phản bội ấy! Nếu không, sao mười một người anh em của tôi có thể yên nghỉ được?”
“Vâng thưa cậu!”
Thanh Vũ gật đầu, không cần Sở Bắc nhắc thì cô vẫn sẽ làm.
Điều quân đội hận nhất chính là sự phản bội.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh về nhà.
Sở Bắc nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông.
“Sở Bắc, anh đang ở đâu đấy?”
Trong điện thoại vang lên giọng nói có vẻ gấp gáp của Lạc Tuyết.
“Anh đang trên đường về nhà, có chuyện gì thế?”
“Mẹ và Vũ Tâm đang gặp chút chuyện phiền phức ở trường mẫu giáo, tôi đang bận nên không đến ngay được, anh qua đó xem sao nhé!”
Giọng nói của Lạc Tuyết có vẻ bất lực và lo lắng.
Bình thường đều là cô hoặc Sở Bắc đi đón con.
Nhưng hôm nay, cô quá bận mà không biết Sở Bắc lại đi đâu mất nên đành nhờ Chu Cầm đi đón Tiểu Vũ Tâm.
Không ngờ lại xảy ra chuyện.
“Được, anh sẽ đến đó ngay!”
Vừa nghe thấy là chuyện liên quan đến con gái, Sở Bắc lập tức bảo Thanh Vũ quay xe đến trường mẫu giáo.
…
Trường mẫu giáo số một Tân Hải được công nhận là trường tư tốt nhất ở đây.
Vì thế, mỗi khi đến giờ vào học hay tan lớp, đều có cả hàng xe sang đỗ ở bên ngoài.
Các bậc phụ huynh đều là những người có thân phận cao sang, quyền quý.
Lúc này, rõ ràng đã tan học một lúc lâu, mà cổng trường vẫn kín người.
“Mụ già kia, bà trông cháu kiểu gì thế hả? Có biết đôi giày này của con trai tôi bao nhiêu tiền không? Có bán bà đi cũng không mua nổi đâu!”
Một người phụ nữ mập mạp trang điểm đập đang chỉ tay vào mặt Chu Cầm rồi mắng chửi.
Trông dáng vẻ của cô ta như thể hai người có thâm thù cừu hận.
Có một bé trai ăn mặc rất sang trọng đứng cạnh cô ta, vừa nhìn đã biết là cậu ấm nhà giàu.
Chu Cầm đứng ở phía đối diện đang nghiến răng với vẻ mặt khó chịu.
Tiểu Vũ Tâm đứng cạnh bà ta thì nắm chặt tay thành nắm đấm, vành mắt đỏ hoe.
“Bà ơi, cháu… cháu không giẫm lên giày của bạn ấy đâu, là bạn ấy tự làm bẩn đấy ạ”.
Tiểu Vũ Tâm sợ sệt giải thích với giọng đầy oan ức.
“Con bé này, từ nãy đến giờ, chỉ có một mình mày đi qua người con tao, không phải mày giẫm thì ai hả?”
“Hừ, từ già đến trẻ toàn một lũ bần hàn!”
Người phụ nữ kia chẳng những không nghe Tiểu Vũ Tâm giải thích, mà còn nói nặng lời hơn.
Trông cô ta chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.
“Này cái cô kia, cô ăn nói kiểu gì thế hả?”
Lúc này, Chu Cầm đã không nhịn nổi nữa.