Chương
Chỉ có Chu Cầm cau mày với vẻ mặt mù mờ.
“Lý Hải Bắc là ai? Tôi không biết!”
“Tôi…”
Từ Lệ đang dương dương đắc ý thì bị câu nói của Chu Cầm làm cho nghẹn họng.
“Đúng là đồ nhà quê, đến chồng tôi mà cũng không biết!”
Từ Lệ hừ một tiếng rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
“Thế bà có biết Lý Hải Đông – gia chủ nhà họ Lý không? Đó chính là anh ruột của chồng tôi đấy!”
“Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào? Ơ…”
Ban đầu, Chu Cầm nghệt mặt ra, sau đó như nghĩ ra điều gì, lập tức hít một hơi lạnh.
Mặt bà ta tái hẳn đi.
Thật lòng thì bà ta không biết nhà họ Lý mạnh đến mức nào.
Chỉ biết người ta là một gia tộc lớn hàng đầu mà thôi.
Một gia tộc cỏn con hạng ba như nhà họ Lạc đã có thể hành bà ta thừa sống thiếu chết rồi, nói gì đến gia tộc hàng đầu.
Nghĩ tới đây, Chu Cầm lập tức rụt cổ lại như con rùa.
Bà ta thầm thấy vô cùng hối hận.
Sao bà ta không tung tẩy đi chơi mà lại nhận lời đón con cho Lạc Tuyết làm gì?
Để giờ ra nông nỗi này.
Xong rồi, phen này là xong thật rồi.
“Giờ bà đã biết chưa?”
Trông thấy sắc mặt của Chu Cầm, Từ Lệ cười khẩy.
Cô ta chống nạnh rồi kiêu căng nhìn Chu Cầm.
“Ngoan ngoãn nôn tiền ra, không thì tôi sẽ gọi cho chồng tôi đấy”.
Chu Cầm ở phía đối diện đang nhăn nhó mặt mày.
Chưa bàn đến chuyện bà ta không có ngần ấy tiền, mà dù có thì còn lâu bà ta mới chịu trả cho Từ Lệ.
Nhưng nếu vậy, bà ta sẽ đắc tội với nhà họ Lý thì sao?
Trong lúc xoắn suýt, Chu Cầm chợt nhìn sang Tiểu Vũ Tâm rồi quát nạt.
“Tất cả là tại cháu đấy, tự nhiên giẫm lên giày người ta làm gì? Bây giờ thì hay rồi, có bán cháu đi cũng không đủ tiền đền cho người ta đâu!”
Chu Cầm tức quá không nhịn được nên đã đẩy Tiểu Vũ Tâm một cái.
Cô bé ngã xuống đất, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
Dù vành mắt đã đỏ hoe, nhưng cô bé vẫn cố không khóc.
“Bà ơi, cháu… cháu không giẫm vào giày bạn ấy thật mà”.
“Còn chối nữa!”
Chu Cầm tức đến mức trợn tròn mắt, sau đó giơ tay lên định đánh Tiểu Vũ Tâm.
Cô bé hoảng sợ vội cúi đầu xuống, làm giọt nước mắt lăn dài.
“Được rồi đấy bà già kia, quyết định nhanh lên! Tôi còn bận nhiều việc, không rảnh để phí thời gian với bà đâu”.
Từ Lệ mất kiễn nhẫn, bắt đầu thúc giục.