Chương
Cô ta nói như thể biết chắc Sở Bắc không có ngần ấy tiền.
Đồ anh mặc trên người khéo còn chưa đến một trăm, thì lấy đâu ra ngần ấy tiền?
“Cô… ban nãy rõ ràng cô bảo là hai mươi nghìn cơ mà, sao giờ lại sáu mươi?”
Chu Cầm nghe thấy thế thì cuống lên.
“Hừ, tôi thích thế đấy, sao nào? Bà thử nói thêm câu nữa xem, có tin tôi đòi hẳn một trăm nghìn không?”
Từ Lệ quát nạt.
Chu Cầm lập tức rụt cổ lại.
Dù trong lòng thấy rất không cam tâm, song vì thân phận của Từ Lệ nên bà ta đành nhịn.
“Một trăm nghìn? Nếu cô dám đòi thì dù tăng thêm gấp mười lần cũng được!”
Sở Bắc bình thản nói.
Mọi người nghe thấy vậy thì như bùng nổ.
“Sở Bắc, cậu làm gì thế hả? Còn sợ chưa đủ loạn hay sao?”
Chu Cầm thật sự muốn phát điên.
Sáu mươi nghìn đã đủ khiến nhà họ sạt nghiệp rồi.
Thế mà Sở Bắc còn kêu Từ Lệ tăng giá tiếp?
Anh định làm bà ta tức chết đúng không?
“Thằng kia, mày chắc chưa?”
Từ Lệ mừng ra mặt.
“Mọi người nghe rõ rồi chứ? Chính miệng nó nói đấy nhé!”
“Tăng thì tăng, tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần năm trăm nghìn thôi, đưa đây, tao sẽ nhận ngay”.
Từ Lệ không ngại phiền phức, giọng nói đầy vẻ khí phách.
Chu Cầm định ngăn cản nhưng đã muộn.
Bà ta nhìn Sở Bắc như muốn bóp chết anh.
“Được, là cô nói đấy nhé!”
Ánh mắt của Sở Bắc vẫn bình thản như cũ.
Anh khẽ ngoắc ngón tay, chiếc MayBach ở phía xa chầm chậm di chuyển đến ngân hàng gần nhất.
Nhưng không ai để ý tới cả.
“Đương nhiên!”
Từ Lệ hừ một tiếng, không chút sợ hãi.
“Nhưng tao phải nhắc mày một câu, tao chỉ cho mày mười phút thôi, nếu quá giờ thì mày tự chịu trách nhiệm”.
Nghe thấy thế, mọi người ở xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chu Cầm tái mặt.
Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.