Chương
“Tiền đấy, cô đếm đi!”
Cái gì?
Câu nói của Sở Bắc khiến tất cả mọi người phải nhíu mày.
Nhất là Chu Cầm, bà ta đang há hốc miệng hết nhìn Sở Bắc lại nhìn Thanh Vũ.
Sau đó, bà ta đờ người ra.
Còn Từ Lệ cũng đang trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cô ta thật sự không ngờ Sở Bắc lại có nhiều tiền đến vậy.
“Hừ, mày bảo tiền thì là tiền chắc? Sao tao biết trong vali có thứ gì?”
Từ Lệ hừ một tiếng với vẻ không tin.
Đến Chu Cầm cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc trong vali kia có tiền hay không?
“Tự cô xem sẽ biết ngay thôi”.
Sở Bắc nói.
Từ Lệ ngập ngừng, sau đó tiến lên rồi cẩn thận mở vali ra.
Ngay sau đó, mắt cô ta trợn tròn như thấy ma quỷ.
Cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đập vào mắt cô ta là một màu đỏ chói.
Các chồng tiền được xếp ngăn nắp trong vali, kín mít không một chỗ hở.
“Không… không thể nào!”
Từ Lệ lẩm bẩm rồi tránh sang một bên, cảnh tượng trong vali đã hiện ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều nghệt mặt ra.
Toàn các tờ tiền mới tinh có số sơ ri nối tiếp.
Chứng tỏ số tiền này vừa được rút từ ngân hàng.
Mới mười phút mà ngân hàng đã chuẩn bị được ngần ấy tiền ư…
Không ai ngờ được điều này.
Nhất là Chu Cầm, suýt nữa bà ta đã hét lên.
Bà ta không ngờ nhà mình lại có nhiều tiền như vậy!
“Sao, hài lòng rồi chứ?”
Sở Bắc hờ hững nói, như thể với anh năm trăm nghìn chỉ như năm trăm đồng.
Nghe thấy thế, Từ Lệ mới hoàn hồn.
“Rồi, tôi hài lòng rồi!”
Từ Lệ vội vàng gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn chồng tiền trước mặt.
Không ngờ hôm nay lại gặp được một thằng hâm, giàu to rồi.
“Xong, tôi cầm tiền rồi, cậu đi đi! Sau nhớ nhắc con gái phải cẩn thận, không sẽ phiền phức hơn đấy!”
Từ Lệ xua tay, không thèm nhìn Sở Bắc nữa, mà chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Song, Sở Bắc mỉm cười, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.