Chương
“Nếu cô đã nhận tiền rồi thì tôi cũng phải lấy thứ thuộc về mình”.
Hả?
Từ Lệ cau mày: “Cậu muốn gì?”
“Không có gì, tính kinh doanh ấy mà!”
Sở Bắc lắc đầu nói: “Sáu mươi nghìn trong đây là đền tiền đôi giày, số còn lại để mua một cánh tay hoặc một con mắt của cô!”
“Còn cô muốn bán gì thì tuỳ, nếu thấy giá này hơi rẻ thì tôi sẽ trả thêm năm trăm nghìn nữa”.
Cái gì?
Nghe thấy thế, mọi người đều há hốc miệng.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Chu Cầm cũng ngạc nhiên tới mức không khép miệng lại được.
Câu nói của Sở Bắc quá mức kinh hãi!
“Thằng điên, mày chán sống rồi hả!”
Từ Lệ lập tức sa sầm mặt.
“Tôi không nghĩ vậy!”
Sở Bắc cười nói: “Tôi chỉ thấy rất công bằng thôi”.
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cô mười phút để suy nghĩ, không phải vội!”
Dứt lời, Sở Bắc bế con gái ngồi xuống ghế đá cạnh đó.
Dáng vẻ nhàn nhã như đi nghỉ dưỡng.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Từ Lệ sa sầm mặt rồi nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, mày chưa đủ trình đâu con! Để tao xem, hôm nay ai dám động vào tao nào!”
Từ Lệ gập chiếc vali lại rồi cầm chắc trong tay, dứt lời thì lập tức quay người bỏ đi, thậm chí còn không đoái hoài đến con trai.
Song, cô ta vừa nhấc chân thì…
Vù!
Thanh Vũ đã chắn trước mặt cô ta như hồn ma.
“Mày, mày định làm gì?”
Từ Lệ giật bắn mình, mặt cũng nhăn lại.
“Cậu chủ bảo cô ở đây thì cô không được đi đâu hết, đừng bắt tôi phải ra tay!”
Giọng nói cùng dáng vẻ bình tĩnh của Thanh Vũ lạnh lùng như băng giá.
Từ Lệ không rét mà run rồi vô thức lùi lại.
“Cô còn chín phút nữa, nếu hết giờ, tôi sẽ chọn giùm cô đấy”.
Giọng nói của Sở Bắc vẫn thờ ơ như vậy.
“Đương nhiên, cô cũng có thể gọi cho Lý Hải Đông hoặc Lý Hải Bắc! Để xem họ có thể cứu, hay dám cứu cô hay không!”
Nghe thấy thế, Từ Lệ tái mặt.
Đúng như Sở Bắc nói, cô ta cũng đang nghĩ đến chuyện này.
Vì cô ta mới ý thức được rằng người đàn ông trước mặt mình không hề đơn giản.
“Được, mày nói đấy nhé, để tao xem mày có gì để đấu lại nhà họ Lý”.