Chương
Sao ông hai nhà họ Lý lại phải cúi đầu?
Đã thế còn là với một người vô danh tiểu tốt, đúng là khó hiểu!
Thấy dáng vẻ lắp bắp cùng sợ hãi của Lý Hải Bắc, Sở Bắc nói thẳng.
“Nếu ông không liên quan thì biến luôn đi!”
“Nhưng vợ ông đã nhận tiền của tôi, cho nên phải ở lại để thực hiện giao dịch”.
Nghe thấy thế, Lý Hải Bắc tái mặt rồi ngoái lại lườm Từ Lệ.
“Chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Lúc này, Từ Lệ thật sự thấy sợ hãi.
“Chồng, thì thì tại con gái cậu ta giẫm lên giày con trai mình, giày bị bẩn thì em bắt họ đền tiền thôi”.
“Cái gì?”
Lý Hải Bắc nổi điên.
Chàng trai trẻ này đến Lý Hải Đông còn không dám động tới, mà cô dám đòi tiền người ta ư?
“Cô đòi bao nhiêu tiền?”
“Năm… năm…”
“Năm mươi nghìn?”
Từ Lệ méo mặt: “Năm trăm nghìn!”
Uỳnh!
Lý Hải Bắc giật khoé miệng, suýt nữa ngã vật ra đất.
Giẫm lên giày có một phát mà đòi những năm trăm nghìn?
Lần đầu tiên, Lý Hải Bắc phát hiện vợ mình có khả năng tiềm ẩn trở thành ăn cướp như vậy.
“Chồng, anh nghe em nói đã, năm trăm nghìn này là…”
“Cô, cô làm tôi tức chết mất thôi!”
Lý Hải Bắc tức đến mức xám xịt mặt, sau đó không biết phải nói gì nữa.
Sở Bắc mỉm cười rồi bế con gái đến đến gần Lý Hải Bắc.
“Không sao, có năm trăm nghìn thôi mà, tôi trả được, chỉ có điều…”
Nói rồi, Sở Bắc đổi giọng.
“Đôi giày của con trai ông chỉ có giá sáu mươi nghìn thôi, số còn lại tôi dùng để mua thứ khác”.
Xẹt!
Nghe thấy thế, Lý Hải Bắc lập tức tái mặt.
“Cậu Sở, cậu muốn gì?”
“Đơn giản lắm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi nhìn sang Từ Lệ: “Một cánh tay hoặc đôi mắt của cô ta!”
Rầm!
Lý Hải Bắc sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Thậm chí còn quên cả việc cầu xin.
Từ Lệ cũng phát hiện ra điểm kỳ lạ, hình như chồng cô ta rất sợ thằng nhà quê này thì phải.
“Chồng, anh sao thế? Mau nghĩ cách đi chứ!”
“Cô im đi!”
Lý Hải Bắc tỏ vẽ dữ dằn rồi tát cho Từ Lệ một phát.