Chương
“Hai, hai vị, phía trước có lẽ cũng bị phong tỏa, hay là chúng ta đi đường vòng? Tôi đảm bảo, trong vòng một giờ nhất định sẽ đưa hai người đến bệnh viện thành phố!”
Người lái xe run lên, anh ta cũng không dám dây vào người dũng mãnh như vậy.
“Không cần!”, Sở Bắc nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tiếp tục, đi về phía trước!”
“Nhưng…”
Người lái xe cười gượng, nhưng nhìn Sở Bắc với vẻ mặt vô cảm trong gương chiếu hậu.
Chỉ có thể nghiến răng và tiến về phía trước!
…
Ở đầu kia con đường thì sôi động hơn hẳn.
Một chiếc Maybach mới tinh, đậu giữa đường.
Một thanh niên khoảng hai lăm tuổi đang ngồi trong chiếc xe đó.
Người thanh niên này mặc trang phục đơn giản của Versace và để tóc ngắn, trông rất điển trai.
Chỉ là ánh mắt kiêu ngạo không hòa hợp với vẻ ngoài của hắn!
Hai bên là những chiếc Audi A xếp gọn gàng, biển số xe nối liền nhau.
Cánh cửa mở ra, người đầu tiên bước ra là Chu Minh Hạo, người đứng đầu thành phố!
Phía sau ông ta là các nhà lãnh đạo của thành phố Tân Hải!
“Ha ha, thật vinh dự cho thành phố Tân Hải khi được cậu Dương ghé thăm!”
Chu Minh Hạo mỉm cười và sải bước đến chỗ chiếc Maybach.
Dương Xuyên, cậu chủ của nhà họ Dương ở tỉnh lỵ!
Họ Dương là một gia tộc hạng nhất ở tỉnh lỵ, có nhiều ảnh hưởng trong giới kinh doanh lẫn chính trị.
Đừng thấy Dương Xuyên này chỉ là một cậu nhóc, hắn là con trai duy nhất của nhà họ Dương, đương nhiên có thể đại diện cho nhà họ Dương.
Hơn nữa, một số dự án lớn ở thành phố Tân Hải còn cần sự đầu tư từ gia tộc họ Dương.
Nếu không phải vì lẽ đó, Chu Minh Hạo đã không đích thân đến đón hắn.
“Vinh hạnh thì không dám, có điều mấy người đã bắt tôi phải đợi ở đây cả nửa tiếng đồng hồ rồi. Có phải là các người xem thường Dương Xuyên tôi không?”
Tuy nhiên, người đứng đầu thành phố đích thân đến đón mà Dương Xuyên vẫn không có ý định xuống xe.
Hắn châm một điếu thuốc, với giọng điệu hờ hững.
“Chuyện này…cậu Dương nói đùa rồi, vừa xong tôi có chút việc nên
Ánh mắt Chu Minh Hạo đanh lại một lúc, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng vẫn cố gắng kìm lại.
Tất nhiên, cái gọi là chút việc đương nhiên là đi dự đám cưới của Sở Bắc.
Có điều trên đường đi gặp chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
“Cậu Dương, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời cậu dời bước, chúng ta có thể trò chuyện với nhau trong buổi tiệc”.
Chu Minh Hạo làm động tác mời, nhưng giọng điệu đã không còn nhiệt tình như trước.