Chương
“Ừm, bố yên tâm, Tâm Nhi sẽ không nói với mẹ đâu, đây là bí mật nhỏ của chúng ta!”
Tiểu Vũ Tâm gật đầu!
Tuy không biết vì sao, nhưng thầy đã nói với cô bé, nhất định phải nghe lời bố!
“Tiểu Tâm Nhi thật ngoan!”
Sở Bắc khẽ vuốt mũi con gái.
Chỉ cần con gái ở bên cạnh, anh đều sẽ vui vẻ từ tận đáy lòng.
Thanh Vũ đưa hai bố con dưới dưới biệt thự rồi mới rời đi.
Sở Bắc ôm con gái quay về biệt thự, Lạc Tuyết hình như cũng vừa mới về tới nhà.
“Sở Bắc, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lạc Tuyết đỡ lấy con gái, tiến lên nhìn một vòng, thấy không có gì mới yên tâm.
“Có cậu ở đây, có thể xảy ra chuyện gì chứ!”
Sở Bắc khẽ cười, nhẹ giọng an ủi!
“Không sao là tốt rồi, mẹ đâu?”
Lạc Tuyết nhẹ nhõm, lúc này mới nhớ đến Chu Cầm, theo bản năng bèn hỏi.
“Ở phía sau!”
Sở Bắc lắc đầu, nhưng vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra.
“Sở Bắc, cậu nói rõ cho tôi, rốt cuộc vừa nãy là chuyện gì?”
Chu Cầm hùng hổ đi vào, trực tiếp bỏ qua con gái, không chớp mắt nhìn Sở Bắc chằm chằm.
Tư thế đó như thể đang tra hỏi tội phạm vậy!
“Mẹ, sao vậy?”
Lạc Tuyết lập tức ngây người, không biết Chu Cầm muốn làm gì.
“Chuyện này không liên quan đến con!”
Chu Cầm huơ tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Bắc như cũ.
“Sở Bắc, có phải cậu có chuyện giấu tôi không? Hôm nay cậu nhất định phải nói cho rõ ràng!”
Đối mặt với chất vấn từ Chu Cầm, Sở Bắc chỉ lạnh nhạt cười, vung tay!
“Chuyện gì? Sao tôi không biết?”
“Cậu còn giả vờ?”
Chu Cầm nheo mắt, dáng vẻ như muốn truy hỏi đến cùng.
“Cô gái kia và cậu có quan hệ gì? Năm trăm nghìn kia từ đâu ra? Còn nữa, tại sao người nhà họ Lý lại sợ cậu như vậy?”
Chu Cầm nói hết một hơi, hỏi hết mọi thắc mắc trong lòng.
Lạc Tuyết vừa nghe thì mù mờ, trong lòng thầm nói mẹ lại sao vậy?
Còn Sở Bắc từ đầu đến cuối vẫn không biến sắc, vẫn lạnh nhạt vung tay.
“Bà đang nói gì? Sao tôi lại không biết?”
“Cậu…”
Mắt thấy Sở Bắc mang dáng vẻ có bị đánh chết cũng không nhận, Chu Cầm cũng muốn phát điên theo.