Chương
Mười tám tuổi, anh lần đầu tiên bước lên chiến trường, chém giết bốn mươi lăm quân địch!
Hai mươi tuổi, thành lập thần điện Bắc Dã, tung hoành phương bắc, đe dọa kẻ xấu ở các nơi phương bắc!
Hai mươi hai tuổi, được sắc phong là thần tướng trấn quốc.
Trong năm trăm bảy mươi năm xây dựng đất nước Long Quốc, anh là duy nhất.
Xưa nay chưa từng có!
Nói là dưới một người trên vạn người cũng không quá!
Hai mươi ba tuổi, dùng sức một mình, uy hiếp người Man ký kết hiệp nghị đình chiến.
Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng nhíu mày!
Cho dù đối mặt với núi thây biển máu, anh cũng chưa từng lùi bước!
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của con gái, lại khiến anh do dự không bước.
Cơ thể thì cứng ngắc, có loại cảm giác tay chân luống cuống.
Trong lòng vừa kích động vừa áy náy, không sao kể xiết!
Bốn năm rồi, con gái đã bốn tuổi.
Nhưng anh lại chưa từng làm tròn bổn phận của một người bố!
Khi con gái sinh ra, anh không có mặt.
Khi con gái học đi, anh không có mặt.
Khi con gái học mẫu giáo, anh vẫn không có mặt!
Không biết khi con gái mắc bệnh, bị người ta bắt nạt, có phải cũng khát vọng có một người bố quan tâm cô bé, bảo vệ cô bé hay không?
Ôi!
Sở Bắc anh xứng đáng với quốc gia, xứng đáng với đồng đội nhưng…
Lại có lỗi với vợ và con gái!
Thậm chí áy náy nặng nề khiến anh không dám đối mặt với con gái ruột thịt của mình.
Hiện thực như vậy, lại châm chọc như vậy.
“Mẹ, chú… chú ấy là ai? Là bố sao?”
Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, từng tiếng xông vào trong tim Sở Bắc.
Chỉ thấy Tiểu Tâm Nhi núp ở trong ngực Lạc Tuyết, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, len lén nhìn Sở Bắc.
“Vừa rồi khi đi ngủ, Tâm Nhi mơ thấy bố đến bệnh viện thăm con! Mẹ, mẹ nói chỉ cần Tâm Nhi ngoan ngoãn, bố sẽ đến thăm Tâm Nhi, nhưng vì sao vẫn mãi chưa đến? Là Tâm Nhi không đủ ngoan, hay là bố không cần Tâm Nhi nữa?”
Tâm Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn Lạc Tuyết.
Chỉ là giọt nước đảo quanh hốc mắt, khiến Lạc Tuyết nhìn thấy mà ê ẩm cái mũi.
Lời đến khóe miệng lại bị nuốt xuống.
Từ khi con gái biết nói chuyện, mỗi ngày đều nói muốn tìm bố.
Nhưng khi đó ngay cả bố cô bé ở đâu Lạc Tuyết cũng không biết, còn có thể làm gì?