Chương
Nếu không, chỉ sợ Lạc Vũ Tâm sẽ thật sự nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông chừng hai lăm hai sáu tuổi, trên người mặc áo blouse trắng đi vào.
“Tiểu Tuyết, cô đến rồi! Đã có kết quả xét nghiệm, tình huống của Tâm Nhi rất xấu, phải nhanh chóng… hả? Anh là ai?”
Người đàn ông vừa nhìn thấy Lạc Tuyết thì đã lên tiếng nói một tràng.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc ở bên cạnh giường bệnh, tiếng nói lập tức dừng lại.
Trong ánh mắt mang theo vẻ dò xét.
“Hì hì, chú Lưu, đây là bố của Tâm Nhi! Cuối cùng Tâm Nhi cũng có bố rồi!”
Không đợi Lạc Tuyết trả lời, Lạc Vũ Tâm đã hớn hở đáp.
Vẻ mặt tươi cười không giấu được phấn khích và kiêu ngạo!
“Bố của cháu?”
Lưu Minh sửng sốt, khóe miệng tươi cười thoáng chốc biến mất.
Quay đầu lại, nhìn Lạc Tuyết như muốn chứng thực đáp án.
Đương nhiên Lạc Tuyết biết anh ta nghĩ gì.
Chỉ gật đầu, không nghĩ đến chuyện khác mà quay lại chuyện chính.
“Bác sĩ Lưu, vừa nãy anh nói bệnh của Tâm Nhi thế nào rồi?”
Lưu Minh thấy Lạc Tuyết gật đầu, lập tức ngây người.
Theo bản năng liếc nhìn Sở Bắc, ánh mắt chợt lóe lên chút tàn nhẫn, vừa hiện lên đá biến mất.
“Tiểu Tuyết, tình hình của Tâm Nhi rất không mấy khả quan, phải làm phẫu thuật ngay, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, đầu Lạc Tuyết nổ tung một cái, lập tức trống rỗng.
“Nhưng, phí phẫu thuật cho con gái… tớ, tớ…”
Nói đến đây, Lạc Tuyết đã khóc không thành tiếng.
Phí phẫu thuật cho con gái là một con số không tưởng đối với mẹ con cô
Bây giờ đột ngột như vậy, sao cô có đủ chứ?
Nhưng nếu không có tiền phẫu thuật…
Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn con gái chết yểu sao?
Thoáng chốc trong lòng Lạc Tuyết ngập tràn cảm giác bất lực.
Còn Lưu Minh chợt nheo mắt, sau đó lập tức quay đầu nhìn Sở Bắc.
“Này, ai vậy? Đừng có đứng ở đó nữa, anh không chướng mắt nhưng tôi chướng mắt đây này!”
“Nếu anh đã là bố của Tâm Nhi thì phí phẫu thuật này cũng nên do anh bỏ ra chứ?”
Giọng điệu Lưu Minh ngả ngớn, bên trong có chút ý khiêu khích.
Chỉ nhìn cách ăn mặc của Sở Bắc thì Lưu Minh biết anh chẳng có tiền bạc gì.
Mà phí phẫu thuật của Tâm Nhi không dưới năm trăm nghìn tệ.
Sở dĩ nói như vậy là vì anh ta muốn thăm dò thử Sở Bắc mà thôi.
Anh ta và Lạc Tuyết là bạn học cấp ba.