Chương
“Tiền, không phải vấn đề! Chỉ là, anh chắc chắn có chắc mình sẽ chữa khỏi bệnh cho Tâm Nhi?”
“Đương, đương nhiên!”
Ánh mắt Lưu Minh chợt lóe lên, nhưng nhanh chóng đã khôi phục lại!
“Thế nào, chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi! Một tên mù mà dám nghi ngờ bác sĩ chuyên nghiệp? Ai cho anh cái gan này vậy?”
Nói rồi, vẻ mặt Lưu Minh tức giận bất bình nhìn Lạc Tuyết.
“Tiểu Tuyết, người này thật nhẫn tâm, không bỏ tiền ra thì thôi, lại còn gây rối? Loại người này, căn bản không xứng làm bố của Tâm Nhi!”
Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn Sở Nam, đôi mắt ửng đỏ lại thêm thất vọng.
“Sở Bắc, anh đừng gây phiền nữa, xem như tôi cầu xin anh đấy, được không?”
Tâm Nhi nằm trên giường khẽ chớp mắt, ánh mắt dao động qua lại giữa Sở Nam và Lưu Minh.
Rõ ràng bố tốt như vậy, nhưng tại sao chú Lưu lại không thích bố chứ?
Sở Bắc lắc đầu, không trả lời Lạc Tuyết, vẫn như cũ nhìn về phía Lưu Minh.
“Nếu anh có thể chữa được tốt thì bệnh của Tiểu Tuyết không cần phải kéo dài đến bây giờ rồi!”
“Sở Bắc, lời này của anh là sao?”
Lạc Tuyết nhíu mày, cô vốn thông minh như nghe ra được gì đó.
“Tiểu Tuyết, cô đừng nghe anh ta nói bậy, sao tôi có thể…”
Lưu Minh vội vã muốn giải thích, nhưng còn chưa nói xong đã bị Sở Bắc cắt lời.
“Nếu tôi nói không sai thì chắc tới giờ, ngay cả nguyên nhân bị bệnh của Tâm Nhi, anh cũng chưa tìm ra được đúng chứ?”
Giọng điệu Sở Bắc bình tĩnh nhưng lại rất chắc chắn.
Với trình độ y học hiện giờ thì khó mà phát hiện được hàn khí trong cơ thể Tâm Nhi
Mặc dù thiết bị công nghệ y tế đã rất tiên tiến nhưng cũng không thể nào chữa trị được.
Về chuyện này, Sở Bắc rất tự tin.
“Anh nói bậy!”
Lưu Minh vừa nghe thấy thế, hai mắt trợn trừng, bên trong xen lẫn tia kinh ngạc.
Mắt thấy Lạc Tuyết do dự, anh ta lập tức phản bác.
“Này, anh từng học y sao? Anh có chứng nhận hành nghề y sao? Anh đã thấy hồ sơ xét nghiệm của Tâm Nhi chưa? Nếu chưa thì mau cút đi cho tôi! Đừng có ở đây nói xằng nói bậy nữa! Anh như vậy là đang hại Tâm Nhi đấy!”
Vẻ mặt Lưu Minh tỏ ra chính trực như thể Sở Bắc là một kẻ xấu tội ác tày trời vậy!
Ngay cả Lạc Tuyết cũng dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Sở Bắc.
Nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc chân thành của anh như vậy, trong lòng cô cũng có chút nghi ngờ.
Việc này có thật không nhỉ?
Lúc này, Sở Bắc vung tay, không giải thích.
“Cũng được! Vậy bây giờ làm phẫu thuật đi! Phí phẫu thuật, một đồng cũng không thiếu đâu!”
“Tôi…”
Lời này vừa dứt, Lưu Minh lập tức thấp thỏm.
Ánh mắt gần như muốn bốc lửa, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, kiêu ngạo quay đầu.