Chương
Trong năm đầu tiên con gái bị bệnh, Lạc Tuyết một thân một mình chịu đựng quá nhiều.
Mãi đến năm thứ hai, khi cô gặp được Lưu Minh thì mới tốt hơn đôi chút.
Lưu Minh là bác sĩ điều trị chính của bệnh viện thành phố, không chỉ đối xử Tâm Nhi tỉ mỉ từng chút mà dù là về sinh hoạt hay là điều trị bệnh, anh ta đều giúp đỡ Lạc Tuyết rất nhiều.
Trong mắt Lạc Tuyết, anh ta vẫn luôn là hình tượng một người đàn ông tốt.
Cẩn thận, ấm áp, biết quan tâm…
Thậm chí Lạc Tuyết còn cảm thấy, nếu Lưu Minh không chê mình, không ghét bỏ Tâm Nhi thì… nửa phần đời còn lại của mình, họ sống cùng Lưu Minh cũng là một lựa chọn không tệ.
Nhưng bây giờ…
Nếu lời của Sở Bắc là thật, thì tâm cơ của Lưu Minh quá đáng sợ.
Đáng sợ đến mức Lạc Tuyết có cảm giác cả người lạnh run.
“Tiểu Tuyết, tớ…”
Vẻ mặt Lưu Minh lại càng khó coi.
Muốn giải thích, nhưng đối mặt với Sở Bắc thì anh ta lại không thể lên tiếng được.
Bởi vì, Sở Bắc nói là sự thật.
Hai năm nay, vì để tiếp cận Lạc Tuyết, cho dù không tìm ra được nguyên nhân về bệnh của Lạc Vũ Tâm, dù chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế bệnh của cô bé, dù không có cách để chữa dứt hẳn bệnh này, anh ta luôn tìm cách kéo dài, giữ chân Lạc Vũ Tâm ở lại bệnh viện.
Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể tiếp xúc, tới gần Lạc Tuyết thêm một bước.
Sau đó dần dần chiếm lấy trái tim của cô.
Còn về Lạc Vũ Tâm, chết càng tốt, như vậy thì giữa anh ta và Lạc Tuyết sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào.
Vốn dĩ, kế hoạch của anh ta rất hoàn mỹ.
Tiến hành hai năm, đã sắp kết trái nở hoa.
Nhưng lại không ngờ, tất cả mọi thứ đều bị người đàn ông đáng ghét kia nhìn thấu.
Đối diện với ánh mắt trống rỗng của người đàn ông này, dường như tất cả mọi thứ không thể che giấu được.
Nhìn thấy vẻ mặt anh ta, Lạc Tuyết như hiểu được gì đó.
Gương mặt bỗng trắng nhợt, vô lực nhắm mắt lại.
Một tia hy vọng cuối cùng, cũng mất rồi.
“Sao lại như vậy!”
Cô thì thầm nỉ non, trong đó là sự không cam lòng đồng thời đầy bất lực.
Thấy vậy, Lưu Minh siết chặt nắm tay.
Đôi mắt ửng đỏ, không cam tâm.
“Tiểu Tuyết, cho dù như vậy, nhưng tôi cũng không nói là mình bó tay hết cách, không thể chữa trị cho Tâm Nhi, đúng chứ?”
A?
Lạc Tuyết ngẩng đầu, gương mặt nghi hoặc nhìn anh ta.
Lưu Minh khẽ nhếch miệng, theo bản năng trừng mắt nhìn Sở Bắc!
“Cho dù tôi không chữa được cho Tâm Nhi, thì cũng có người có thể chữa được!”