Chương
Triệu hồi Xuân có thể cảm nhận được thấp thoáng phong thái của đế vương trên người Sở Bắc.
Ngay từ khi bước vào cửa, ông đã nhận ra điều đó.
“Ông Triệu, chắc ông nói nhầm đúng không? Làm sao có thể dùng cách của tên đầu đường xó chợ này được?”
Lưu Minh cau mày, tức giận hét lên.
Bởi vì Triệu Hồi Xuân nhìn về phía Sở Bắc nên anh ta cảm thấy rất bất mãn!
“Ồ? Vậy cậu hãy nói cho tôi biết nên trị thế nào đi?”
Triệu Hồi Xuân ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía anh ta.
Lưu Minh nghe xong, lập tức nhăn mặt, chỉ cười nhưng không dám nói.
Nếu biết cách chữa thì anh ta đã chữa khỏi từ hai năm trước rồi.
Hơn nữa, trước mặt Quốc Y Thánh Thủ, anh ta nào dám múa rìu qua mắt thợ?
“Ông Triệu, chuyện này, chuyện này có ổn không?”
Lạc Tuyết thoáng ngạc nhiên.
Sở Bắc thật sự có hiểu biết về y thuật ư? Không phải là ăn may đúng không?
“Yên tâm đi, cách của chàng trai tuyệt đối khả thi! Bằng cách này, phải khống chế nội thương trong cơ thể con bé trước, đợi đến khi có thời điểm thích hợp thì mới xử lý toàn bộ!”
Triệu Hồi Xuân quay đầu lại, nói với giọng vô cùng tự tin.
“Vất vả cho ông rồi!”
“Không sao! Điều tôi nên làm thôi!”
Nói xong, ông liền lấy châm bạc ra rồi bắt đầu khử trùng.
“Tâm Nhi, đừng sợ, lát nữa sẽ ổn thôi”.
Lạc Tuyết âu yếm nhìn con gái trên giường bệnh, dịu dàng an ủi.
Cô bé nắm lấy tay Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi cười hi hi, lộ ra hai chiếc răng hổ nhỏ.
“Hì hì, có bố mẹ ở đây, Tâm Nhi không sợ!”
Sở Bắc cười nhẹ, sau đó sờ mấy cái vào mũi con gái.
Nhưng nụ cười trên môi Lạc Tuyết lại có chút cay đắng.
Ngay khi Triệu Hồi Xuân chuẩn bị châm cứu, ba người bọn họ đều rời khỏi phòng bệnh.
“Tên mù, tôi nghĩ anh nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, có ở lại đây cũng vô ích thôi, chỉ khiến cho người khác khó chịu!”
Lưu Minh tự đắc trong lòng, nhưng vẫn nói ra ngoài.
“Sớm muộn gì cũng phải đi thôi”.
Dù anh ta nói gì, Sở Bắc vẫn không hề có phản ứng.
Ngay cả mắt anh cũng không chớp.
Hoàn toàn phớt lờ!
Đã là rồng thì không thể nào bị kiến làm cho xao nhãng.
Bây giờ anh chỉ quan tâm đến sự an nguy của con gái.