Chương
“Này tên mù, anh có ý gì đây?”
Nhìn thấy mình bị phớt lờ, gân trên trán Lưu Minh lập tức nổi lên.
Anh ta nhìn chăm chăm về phía Sở Bắc, như đang muốn làm điều gì đó.
Nhưng vừa dứt lời, từ xa đã vang lên tiếng bước chân dày đặc.
Chỉ thấy lãnh đạo bệnh viện cùng với viện trưởng đang tiến đến.
“Lưu Minh, ông Triệu đâu? Tại sao ông ấy đến mà cậu không thông báo?”
Viện trưởng Phương Chính Quân đã gần năm mươi tuổi, dáng người thấp bé, một nửa mái tóc đã bị hói.
Lúc này đang nhìn chằm chằm Lưu Minh.
Những người đứng sau ông ta đều mặc áo blu trắng, rõ ràng bọn họ đã nghe được tin tức nên mới vội vàng chạy tới.
Sự xuất hiện đột ngột của ông Triệu quả không phải là chuyện nhỏ!
“Viện trưởng, ông Triệu đang chữa trị ở bên trong!”
Lưu Minh có chút bối rối nói.
“Chữa trị? Ngày hôm qua tôi mời ông ấy đến dự buổi toạ đàm nhưng lại bị từ chối, sao đột nhiên lại đến bệnh viện của chúng ta chữa trị được chứ?”
Phương Chính Quân cau mày, thầm lẩm bẩm.
Lưu Minh dường như nghĩ ra điều gì đó, nhìn thấy Lạc Tuyết không hề nhìn về bên này, anh ta đột nhiên đi tới.
“Viện trưởng, thật ra, ông Triệu là do tôi mời tới, nếu sếp muốn ông ấy đến buổi toạ đàm thì lát nữa hãy cùng nhau nói! Chắc ông ấy sẽ không từ chối đâu”.
“Thật sao?”
Phương Chính Quân vui mừng khôn xiết, sau đó vỗ vai Lưu Minh với vẻ hài lòng.
“Tốt lắm! Cậu tên là Lưu Minh đúng không? Chuyện này nếu như xong xuôi thì cậu sẽ được làm chủ nhiệm khoa!”
“Cảm ơn viện trưởng, cảm ơn viện trưởng!”
Lưu Minh vô cùng mừng rỡ, vội vàng cúi đầu cảmơn.
Anh ta đắc ý đến mức muốn leo hẳn lên nóc bệnh viện và hát bài chúc một ngày tốt lành.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn của anh ta, cả tình duyên và sự nghiệp đều tốt đẹp.
Két–
Cửa phòng bệnh nhanh chóng bị đẩy ra, Triệu Hồi Xuân lau mồ hôi rồi bước ra ngoài.
“Cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người! Con bé đã ngủ say rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra!”
“Thật sao? Cảm ơn ông Triệu, cảm ơn ông!”
Lạc Tuyết bật khóc vì sung sướng, cô lập tức lao vào phòng cùng với Sở Bắc.
Lạc Vũ Tâm đang ngủ say trên giường bệnh, hô hấp vẫn đều, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vô cùng hồng hào, trông rất đáng yêu.
“Tôi đã nói Tâm Nhi sẽ ổn mà”.
Sở Bắc mỉm cười, anh muốn nắm lấy tay Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết cắn môi, hai mắt lấp lánh.
Cô bất giác muốn né tránh, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiểu.