Chương
Cạch cạch!
Tiếng gậy chợt vang lên, Sở Bắc liền tiến lên chặn trước mặt Lạc Tuyết.
“Tôi cũng muốn biết thử giữa hai người có cam kết gì!”
Giọng của Sở Bắc hết sức bình thản, như thể anh đang nói một chuyện gì đó vô cùng bình thường.
Không phải anh nghi ngờ Lạc Tuyết, mà anh đã sớm phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
“Hả, anh là cái thá gì, chuyện giữa tôi và Tiểu Tuyết thì liên quan gì đến anh chứ?”
Lưu Minh chế nhạo với vẻ trịch thượng.
“Sở Bắc, anh, anh đi đi! Sau này tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tâm Nhi!”
Lạc Tuyết nhìn về phía xa, nhưng không hiểu sao cô không dám nhìn Sở Bắc.
Sở Bắc vẫn không hề động đậy, ánh mắt trống rỗng vẫn dán chặt về phía Lưu Minh.
Nếu như nói Lạc Tuyết quá thất vọng về anh rồi đuổi anh đi.
Sở Bắc chắc chắn sẽ không chút do dự.
Nhưng lúc này, anh có thể nghe thấy nội tâm của Lạc Tuyết đang đấu tranh.
“Đừng bắt tôi phải hỏi lần thứ hai!”
Vụt!
Ngay khi anh vừa dứt lời, nhiệt độ ở hành lang lập tức giảm mạnh.
Lưu Minh chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, vô cùng khó chịu!
“Được thôi, nếu như anh muốn thì tôi sẽ nói cho anh biết!”
Lưu Minh chỉnh lại quần áo, đắc ý nói.
“Bởi vì chủ nhiệm Lưu tôi đây đã mời được ông Triệu đến chữa bệnh cho Tâm Nhi! Vậy nên Tiểu Tuyết đã hứa sẽ gả cho tôi, sau đó cắt đứt toàn bộ quan hệ với anh”.
“Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”
Lưu Minh nhìn Sở Bắc với vẻ trịch thượng, trong lòng anh ta chỉ có duy nhất hai chữ, sảng khoái!
Không những được thăng chức mà còn ôm được nữ thần về dinh, muốn sảng khoái bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nếu không phải Sở Bắc bị mù thì anh ta đã làm mấy trò mèo với Lạc Tuyết cho anh xem rồi.
“Tốt hơn hết anh nên cút đi! Yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết!”
“Còn Tâm Nhi, sau này cứ gọi Lưu Vũ Tâm là được! Ha ha ha!”
Lưu Minh vô cùng đắc ý, Lạc Tuyết cũng không hề lên tiếng, tức là cô đã ngầm khẳng định.
Chỉ nhìn thấy cô nhắm chặt mắt lại, để ẩn giấu những vệt nước mắt tràn ra.
“Ha!”
Cũng chính lúc này, một tiếng thở nhẹ đã phá đi cảm xúc của hai người.
Khóe miệng Sở Bắc chợt nhếch lên nụ cười, nhưng trong đó lại có chút giễu cợt.
“Tôi vốn cho rằng anh chỉ là một tên bác sĩ lang băm, nhưng xem ra, anh còn vô lại nữa!”
Chỉ một câu nói, lập tức khiến cho sắc mặt Lưu Minh tái nhợt.
“Tên mù, ý anh là sao?”
Sở Bắc vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu.