Chương
“Cháu cái gì mà cháu?”
Lạc Mai hừ một tiếng, hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.
“Họa mà cô gây ra ngày hôm qua còn chưa đủ sao? Nếu không có gia tộc chống đỡ, cả nhà các cô chết như thế nào cũng không biết đâu!”
“Cô lại còn không biết tốt xấu? Sao nhà họ Lạc chúng tôi lại sinh ra con cháu không ra gì như cô chứ?”
“Lạc Tuyết, ngoan ngoãn nghe lời, mọi người làm vậy đều là muốn tốt cho con!”
Chu Cầm cũng tận tình khuyên bảo
Đến khi nhìn về phía Sở Bắc, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cái tên mù này hại con thảm như vậy, con còn che chở hắn làm gì?”
“Loại người này, để hắn tự sinh tự diệt là được rồi! Đưa đến nhà chúng ta, mẹ cũng ngại mất mặt”.
Đối mặt với lời nói lạnh nhạt của mấy người, Lạc Tuyết siết chặt đôi bàn tay trắng nõn, nước mắt tí tách chảy xuống.
Cô sớm đã đoán được hôm nay sẽ không yên bình.
Lại không ngờ bão táp kéo đến mãnh liệt như vậy, khiến cho cô trở tay không kịp.
“Lạc Tuyết, nếu cô vẫn là người nhà họ Lạc tôi, vậy ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Lạc Vinh Quang hừ một tiếng, dáng vẻ cao xa vời vợi, giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
“Việc này có tôi làm chủ, trong vòng ba ngày, cô nhất định phải…”
Bịch!
Nhưng mà, ông ta còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên bị một tiếng vang trầm cắt ngang.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Sở Bắc.
Bởi vì, âm thanh vừa rồi chính là gậy trúc trong tay Sở Bắc phát ra.
Chỉ thấy Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt vẫn không hề có chút dao động nào.
“Hình như các người vẫn chưa hỏi ý kiến của tôi!”
Giọng điệu bình thường, không một gợn sóng, nhưng lại truyền vào trong tai mọi người một cách rõ ràng.
“Ý kiến của mày? Mày là cái thá gì, ý kiến của mày quan trọng lắm à?”
Lạc Mai cắn răng, lại chửi ầm lên.
Lý Nham ở bên cạnh làm bộ thở dài.
“Có một số người đó, luôn luôn không tự biết lấy mình, đúng là tức cười!”
Lạc Viễn Hà ngồi bên dưới ông cụ vẫn luôn không nói lời nào, cuối cùng lúc này cũng lên tiếng.
“Bố, hôn ước giữa Sở Bắc và Tiểu Mai, sau hôm qua coi như không tính nữa rồi! Mà hắn và Lạc Tuyết lại không kết hôn, cũng không được coi là có quan hệ! Đối phó với loại người này, dứt khoát ném ra ngoài là được rồi”.
Lạc Viễn Hà bình thản giơ tay, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thêm Sở Bắc lấy một cái.
“Ừm, lời của chú Lạc nói cũng có lý!”
Lý Nham đồng tình, lên tiếng phụ họa.
“Họ Sở, thế này nhé, thứ nhất chưa đăng kí kết hôn với Lạc Tuyết, thứ hai bọn họ cũng chưa từng tổ chức tiệc cưới, đương nhiên chẳng có liên quan gì đến nhà họ Lạc!”
“Nhà họ Lạc để anh ăn không ngồi rồi năm năm, là đã tận tình tận nghĩa rồi! Cho dù có đuổi anh ra ngoài, để tự sinh tự diệt, cũng không phải là không thể!”
Lạc Mai hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lạc Tuyết.