Chương
Dương Xuyên ngồi thẳng người, khẽ nheo mắt đánh giá La Vạn Sơn.
“Ông sẽ không vì báo thù mà cố ý tìm đại một người ra để lừa tôi chứ?”
“Cậu Dương tuyệt đối đừng hiểu lầm, có cho tôi một trăm cái gan cũng không dám lừa cậu!”
La Vạn Sơn vội huơ tay, trong ánh mắt hoảng hốt chợt lóe lên tia sáng.
“Nghe nói, hôm qua con gái của Sở Bắc bỗng dưng phát bệnh nên cậu ta mới vội vàng chạy đến bệnh viện! Đường xá Tân Hải bị cưỡng chế ưu tiên là vì cậu ta phải đi qua!”
La Vạn Sơn vội giải thích nhưng từ đầu tới cuối đều cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Xuyên.
“Ồ? Chuyện này cũng khá thú vị!”
Dương Xuyên lạnh nhạt cười, chỉ là vẻ mặt tươi cười lại ẩn hiện sự cay nghiệt.
Thấy hắn ta không còn do dự nữa, La Vạn Sơn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên ông ta không điều tra cụ thể.
Mấy lí do thoái thác này đã được chuẩn bị trước, chắc chắn sẽ không có sơ hở.
“Cậu chủ Dương, chỉ cần cậu hạ lệnh một tiếng, tôi liền sẽ đi tóm cái tên Sở Bắc kia tới đây để tùy cậu xử lý!”
Giọng điệu La Vạn Sơn cung kính, ngay lập tức biểu thị lòng trung thành của mình.
Dương Xuyên híp mắt, không trả lời.
Một hồi lâu sau hắn ta mới đứng dây.
“Nhà họ Lạc? Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ là một gia tộc hạng ba ở Tân Hải nhỉ?”
“Đúng vậy!”
Mặc dù không biết tại sao Dương Xuyên lại hỏi như vậy, nhưng La Vạn Sơn vẫn đáp từng câu một.
“Năm năm trước, nhà họ Lạc cũng không biết từ đâu lại nhặt về được một đứa con rể phế vật, đính hôn với cô cả của nhà họ Lạc!”
“Nhưng đến hôm qua tôi mới biết, đứa con rể phế vật này chính là người đàn ông có quan hệ với cô hai của nhà họ Lạc năm năm trước”.
“Chuyện này thật thú vị!”
Dương Xuyên mỉm cười: “Con gái hắn ta hiện giờ đang ở đâu?”
La Vạn Sơn sửng sốt: “Vẫn đang ở bệnh viện thành phố!”
“Rất tốt!”
Nụ cười nơi khóe miệng Dương Xuyên trong chớp mắt trở nên rõ nét hơn.
“Ngày mai, đi mời con gái của hắn ta tới đây, còn về phần cái tên Sở Bắc gì đó, cậu đây có thể từ từ chơi với hắn ta!”
Hả?
La Vạn Sơn ngây người.
Ông ta thực sự không thể hiểu được rốt cuộc Dương Xuyên đang có ý đồ gì.
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
“Không, không…”
Đầu La Vạn Sơn lắc như đánh trống lắc.
“Bệnh viện thành phố có nội ứng của nhà họ La, cậu chủ Dương yên tâm, tuyệt đối không có sai sót”.