Chương
Mà khi Sở Bắc nghe điện thoại một tin tức đã lan khắp Tân Hải chỉ trong một giờ ngắn ngủi.
Gây ra sóng to gió lớn với tốc độ nhanh chóng.
Các dự án lớn của thành phố Tân Hải sẽ tổ chức đấu thầu công khai, không giới hạn điều kiện vào bốn ngày sau.
Tin tức này mới tung ra thì không chỉ các thương nhân, các tập đoàn tài chính, mà người dân của Tân Hải cũng đều hết sức ngạc nhiên.
Năm nay, không biết Tân Hải chó ngáp phải ruồi thế nào mà nhận được sự chú ý của bên trên.
Vì thế các dự án lớn lần lượt từ trên trời rớt xuống Tân Hải.
Liên quan đến bất động sản, xây dựng thành phố, khu công nghệ cao và các lĩnh vực khác.
Cộng lại ít nhất phải trăm tỷ.
Cho nên để đảm bảo, thành phố Tân Hải quyết định trực tiếp phân những dự án này cho các tập đoàn tài chính, gia tộc lớn của tỉnh thành.
Nhà họ Dương là một trong số đó.
Còn các doanh nghiệp địa phương của Tân Hải chỉ có thể kiếm chác đôi chút.
Khá nhiều người từ lâu đã thấy bức xúc trong lòng về việc này.
Nhưng không ngờ sự việc lại đột nhiên có thay đổi.
Dự án lớn cả trăm tỷ chỉ cần ké chút thôi cũng có thể khiến đa số người no căng.
Nếu có thể lấy được một, hai dự án thì chắc chắn có thể một bước lên trời.
Gần như trong thời gian rất ngắn, những nhân vật máu mặt của cả Tân Hải đã bắt đầu hành động.
Nghĩ bụng có thể cố hết sức đạt được chút ưu thế trong buổi đấu thầu bốn ngày sau.
Còn buổi đấu thầu bốn ngày sau đã định trước là buổi cuồng hoan của cả Tân Hải.
Có người vui thì có kẻ buồn.
Khi cả Tân Hải chìm trong vui vẻ, thì tập đoàn Lạc Thị lại chìm trong không khí nặng nề.
“Thế này là sao? Rõ ràng lúc sáng còn yên ổn giờ sao lại thế này?”.
Trong văn phòng rộng rãi, Lạc Mai nhìn bảng tài vụ trong tay, sốt ruột đến mức đi vòng quanh.
Trên trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Giám đốc, chúng tôi cũng không biết. Lúc trưa, các đối tác lần lượt gọi điện đến, lập tức trực tiếp hủy hợp đồng. Phía ngân hàng không những tạm dừng cho vay, mà còn muốn chúng ta trả hết các khoản vay trong vòng ba ngày, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra việc gì”.
Ở bên cạnh, trợ lý nói với vẻ mặt bất lực.
“Nguồn vốn của chúng ta vốn đã không nhiều, tài vụ thiếu hụt nghiêm trọng, còn tiếp tục thì này chỉ e là không trụ được đến ba ngày nữa”.
“Ba ngày…”.
Lạc Mai thì thào tự nói, gương mặt bỗng chốc tái nhợt.
Ba ngày!
Ả ta ngồi vào ghế tổng giám đốc cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Nhưng không thể ngờ được ả ta còn chưa ngồi ấm chỗ đã xảy ra việc thế này.
Dòng vốn của công ty đứt gãy, thì là mất hơn nửa sinh mạng.
Nhỡ công ty phá sản thì ả ta chính là tội đồ của nhà họ Lạc.
“Chết tiệt, sao lại thế này…”.
Lạc Mai vô cùng sốt ruột, bỗng nhiên dường như nhớ ra gì đó.
“Đi, gọi Lạc Tuyết đến đây cho tôi”.