Chương
“Giám đốc, chị gọi tôi?”
Không lâu sau, Lạc Tuyết đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào.
Là trưởng phòng bộ phận Tài chính, cô đã đoán được tại sao Lạc Mai lại tìm mình.
“Lạc Tuyết, cô làm trưởng phòng kiểu gì thế hả? Tài chính của công ty xảy ra vấn đề lớn như thế, cô không muốn nói gì với tôi sao?”
Lạc Mai đứng sau bàn làm việc, kiêu ngạo, giọng điệu không tốt nói.
Lạc Tuyết bĩu môi, cảm thấy thật cạn lời.
Mặc dù cô là trưởng phòng Tài chính nhưng bất kể là các khoản chi ra hay thu vào thì đều không đến lượt cô lên tiếng.
Dù là báo chi phí xe cô cũng phải được Lạc Mai phê duyệt mới có thể quyết toán.
Tài chính công ty xảy ra vấn đề thì có liên quan gì đến cô?
Nghe Lạc Mai nói với mình bằng thái độ này, cô đoán chắc là muốn tìm ai đó gánh tội thay rồi chứ gì?
“Giám đốc, tôi không có gì muốn nói cả, sổ sách tài chính của công ty đã rõ ràng cả rồi, tôi…”
“Cô cái gì mà cô? Không có gì muốn nói nghĩa là ngầm thừa nhận à?”
Lạc Mai lập tức ngắt lời, cười nhạo một tiếng.
“Tài chính công ty bỗng xuất hiện vấn đề lớn, không liên quan đến trưởng phòng là cô, lẽ nào lại liên quan đến giám đốc là tôi đây sao?”
“Nếu không phải do cô quản lý không tốt, giấu giếm không báo, công ty có thể đến mức như bây giờ sao?”
“Lạc Tuyết, cô tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Lạc, nhà họ Lạc cũng không bạc đãi cô, tại sao cô lại độc ác như thế?”
Lạc Mai trợn mắt, không nói gì nhiều đã đổ vài tội lên đầu Lạc Tuyết rồi.
Lạc Tuyết ngây người.
Cô che miệng lại, không dám tin nhìn Lạc Mai.
Quản lý không tốt? Giấu giếm không báo?
Cô làm gì có quyền lợi này?
Dù cho có đi chăng nữa thì mỗi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm sát của Lạc Mai thế thì còn có thể làm ra chuyện có lỗi với công ty?
Mà bây giờ, Lạc Mai lại không phân rõ trắng đen đã đổ hết mọi thứ lên người cô.
Vu oan giá họa.
Cái gì gọi là độc ác, cô xem như đã được nhìn thấy rồi!
“Giám đốc, công ty xuất hiện nhiều vấn đề như thế rõ ràng là bị ai đó nhằm vào, không liên quan gì đến tôi”.
Lạc Tuyết xua tay giải thích, cô không thể ngồi yên chờ chết.
“Hừ, cho dù là thế nhưng nếu phòng tài chính không xảy ra vấn đề, vậy sao xảy ra rắc rối được chứ?’
“Nói cho cùng vẫn là vấn đề của cô”.
Lạc Mai hừ một tiếng, không cho Lạc Tuyết có cơ hội cãi lại.