Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Hi vọng anh thật sự có thể làm được.’ Đường Tuấn thầm nghĩ.
Chỉ thấy trên mặt Thiệu Quý Khương phát ra ánh sáng trắng bạc thần thánh, anh ta vươn một ngón tay ra không trung vẽ vòng tròn, như là kim thu lôi.
Dẫn hồn!
Một khoảng thời gian rất dài sau khi thiếu hồn, hồn sẽ đi theo bên cạnh chủ nhân, lúc này Thiệu Quý Khương muốn dẫn hồn về! Nếu không thì dẫn hồn từ trong trời đất mênh mông, cách khoảng cách và không gian vô tận, dù là võ giả ở cảnh giới võ đạo cao nhất thi triển thuật Chúc Do cũng không làm được, làm vậy là muốn nhận toàn bộ sức phản phệ từ đất trời.
‘Rắc rắc’!
Mặt đất dưới chân Thiệu Quý Khương đột nhiên nứt ra, khóe miệng của anh ta tràn ra máu tươi, chậm rãi chảy xuống, khiến anh ta tăng thêm mấy phần khí chất bi tráng.
Sức mạnh bắt đầu phản phệ rồi.
Lư Thế Giang lộ vẻ bất an hồi hộp, nắm đấm yên lặng siết chặt. Cho dù Thiệu Quý Khương giấu ông ta học tập thuật Chúc Do, nhưng anh ta vẫn là đồ đệ do ông ta dốc lòng dạy bảo hơn hai mươi năm, còn thân thiết hơn cha con mấy phần.
Theo thời gian trôi qua từng giờ, máu trên mặt Thiệu Quý Khương càng chảy càng nhiều, thậm chí nhuộm đỏ phần lớn trường bào trên người anh ta. Sắc mặt của anh ta càng tái nhợt hơn, thân hình lảo đảo sắp ngã.
Đường Tuấn nhìn về phía ba thước hư không trên đỉnh đầu Thiệu Quý Khương.
Vận chuyển Thần Tàng Quyết, anh nhìn thấy một thứ trong suốt tỏa ra ánh sáng nhạt lơ lửng trong hư không. Trong chùm sáng mơ hồ hiện ra diện mạo của cô gái trẻ tuổi nằm dưới đất.
Nhưng lúc này rõ ràng là Thiệu Quý Khương đã hết sức, mặc dù chỉ kém một bước về hồn nhưng lại tựa như khoảng cách trời đất, với trạng thái hiện tại của anh ta thì chắc chắn không làm được. Mặc cho anh ta thúc giục chân khí ít đến đáng thương trong cơ thể ấy như thế nào, anh ta cũng không thể khiến linh thể ấy nhúc nhích chút nào.
Giữa ba thước chính là khoảng cách giữa sự sống và cái chết!
Khóe miệng Thiệu Quý Khương lộ ra một nụ cười vô cùng thê thảm, lẩm bẩm nói: “Chỉ có thể làm đến bước này ư?"
Anh ta nhìn sang đám người Hiệp hội Y học cổ truyền xung quanh, còn có thầy của mình và những người bệnh đang mong đợi ấy, trong lòng có hổ thẹn có không cam lòng.
"Có lẽ thuật Chúc Do thật sự không nên xuất hiện trên thế gian." Thiệu Quý Khương cảm nhận được thời khắc sinh tử, lần đầu tiên sinh ra sự nghi ngờ đối với suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, một bàn tay dày rộng ấm áp đặt trên đầu vai anh ta.
"Đừng bỏ cuộc."
Sau ba chữ đơn giản, một sức mạnh còn hùng hồn mạnh mẽ hơn anh ta mấy chục lần tràn vào trong cơ thể của anh ta từ bàn tay ấy. Dòng chân khí đó sáng rực hùng mạnh, lại tựa như gió xuân mưa phùn, chân khí vốn dĩ khô kiệt trong cơ thể Thiệu Quý Khương lại một lần nữa bừng bừng phấn chấn.
"Về!" Tinh thần của Thiệu Quý Khương chấn động, đè xuống sự dao động trong lòng, khẽ quát một tiếng lần nữa.