Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt thanh tú của Đường Tuấn ánh vào mắt của anh ta.
"Là anh ấy. Thế mà anh ấy cũng biết thuật Chúc Do!" Trong đầu Thiệu Quý Khương hiện lên suy nghĩ cuối cùng, sau đó cả người ngã sấp xuống, hoàn toàn không còn hơi thở.
Đường Tuấn đỡ Thiệu Quý Khương, giơ tay nhấn một cái ở giữa cổ của anh ta, nhìn về phía Lư Thế Giang, chán nản nói: "Cụ Lư nén bi thương."
Hai tay Lư Thế Giang run rẩy tiếp nhận Thiệu Quý Khương, y thuật của ông ta cũng đạt đến cảnh giới xem khí xem sinh tử. Lúc này, ông ta lại không cảm nhận được khí của Thiệu Quý Khương.
Thiệu Quý Khương đã chết thật rồi!
"Tại sao có thể như vậy?" Lư Thế Giang chảy nước mắt, tiếng nói run rẩy, khóc không thành tiếng.
Cô gái trẻ tuổi vẫn luôn nằm đó phát ra một tiếng ‘ưm’ rất nhỏ, sau đó dần dần tỉnh lại.
Một người sống, một người chết.
"Tại sao? Cô ta đã về hồn thành công, tại sao Quý Khương lại chết!" Lư Thế Giang gầm nhẹ.
"Vừa rồi anh Thiệu thi triển thuật Chúc Do đã vượt quá mức chịu đựng của anh ấy." Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Lư Thế Giang khẽ giật mình, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt.
Cả đời ông ta trung thành với y đạo, chưa từng lấy vợ sinh con. Ngoại trừ Y học cổ truyền, Thiệu Quý Khương là người quan trọng nhất của ông ta.
"Tôi không nên như thế!" Lư Thế Giang không trách người khác, chỉ tự trách mình.
Từ ngày truyện thụ y đạo, ông ta đã dạy Thiệu Quý Khương lấy người bệnh lấy Y học cổ truyền làm thứ quan trọng nhất. Cho dù Thiệu Quý Khương lấy mạng đổi mạng, ông ta vẫn không hối hận mình đã dạy bảo đồ đệ như thế. Ông ta chỉ tự trách mình vô tình, nếu không có những lời nói tàn nhẫn vừa rồi của mình, nói không chừng Thiệu Quý Khương sẽ không lấy cái chết để khuyên bảo, chỉ vì chứng minh bản thân.
"Cụ Lư, anh Thiệu dùng mạng sống để chứng minh với ông, hi vọng ông có thể hiểu được." Đường Tuấn thở dài.
Trong lòng Lư Thế Giang vô cùng mù mờ.
Mình sai rồi ư?
Sai ở chỗ nào?
Trung thành với y đạo là sai ư?
Kiên trì Y học cổ truyền cứu đời chẳng lẽ là sai ư?
Cho rằng Đông y thuần túy chẳng lẽ là sai hay sao?
Lư Thế Giang không ngừng đặt câu hỏi cho mình, đáng tiếc không ai có thể cho ông ta đáp án.
Đường Tuấn than nhẹ một tiếng, đi đến chỗ bốn người bệnh ở một bên. Lư Thế Giang đã chữa trị hai người bệnh, còn lại cần anh kết thúc.
Tình trạng của bốn người bệnh khác không nghiêm trọng lắm, dựa vào y thuật và mắt nhìn của Đường Tuấn, chỉ cần hai mươi phút đã chữa trị xong bệnh của bốn người, cũng đưa ra cách xử lí phương thuốc hợp lý nhất.
Nhưng lúc này đã không còn ai quan tâm những điều đó.
Vào thời khắc này thắng thua đã không còn quan trọng.