Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ông nội Đường Hạo qua đời, có thể nói trên thế giới này chỉ còn lại mình Đường Tuấn mới biết sử dụng Tứ Tượng châm pháp.
Advertisement
Nhưng bây giờ Thiệu Quý Khương lại nói rằng có một người thứ ba biết đến châm pháp này.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ của Đường Tuấn, Thiệu Quý Khương lại mở miệng nói: “Mười năm trước, ông cụ Đường và ân sư của tôi đã cùng nhau so tài y thuật, tôi đã từng may mắn được đứng bên cạnh chứng kiến, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tứ Tượng châm pháp. Từ đó về sau tôi vẫn không thể nào quên được.”
Advertisement
Đường Tuấn không hề nghi ngờ về tầm hiểu biết của Thiệu Quý Khương, nhưng anh vẫn cảm thấy khó hiểu.
Tứ Tượng châm pháp là bí truyền của nhà họ Đường, ông cụ họ Ngô kia lại học được bằng cách nào?
Đường Tuấn từ từ thở ra một hơi, tâm trạng mới đỡ hơn đôi chút, sau đó nói: “Thuật Chúc Do của anh là do ông ta truyền lại hả?”
“Ừ.” Thiệu Quý Khương gật đầu nói: “Y thuật của ông Ngô thật sự hiếm thấy trên đời, ông ấy không chỉ truyền lại thuật Chúc Do cho tôi, còn chi ra những khiếm khuyết còn tồn tại trong y thuật của tôi. Gần như ông ấy am hiểu y thuật của trăm họ, đưa ra rất nhiều dẫn chứng thiết thực, khiến tôi được lợi không ít.”
“Tên họ đầy đủ của ông ta là gì?” Đường Tuấn hỏi.
Thiệu Quý Khương lắc đầu nói: “Ông ấy chỉ nói mình họ Ngô. Tôi đã từng nhờ bạn bè điều tra về ông ấy giúp mình. Nhưng dường như ông ấy đột nhiên xuất hiện vậy, tôi không hề tìm thấy bất cứ thông tin nào. Theo lý mà nói, y thuật ông ấy cao siêu như thế chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường không chút tiếng tăm, nhưng sự thật lại đúng là như vậy.”
Vu Môn.
Ông cụ họ Ngô kia rất có thể đến từ Vu Môn.
Khi Thiệu Quý Khương nói xong những chuyện này, trong lòng Đường Tuấn đã đoán được khả năng này.
Biết được bí thuật Tứ Tượng châm pháp của nhà họ Đường, lại còn biết thuật Chúc Do, hơn nữa hành tung bí ẩn, tất nhiên cũng chỉ có Vu Môn môn phái đã tiêu diệt Thánh Thủ Tông mới có thể làm được những việc này cùng lúc. Thánh Thủ Tông là tiền thân của nhà họ Đường, nên việc Vu Môn tiêu diệt Thánh Thủ Tông và đoạt lấy Tứ Tượng châm pháp cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lúc Đường Tuấn nói ra suy đoán của mình cho Thiệu Quý Khương nghe, vẻ mặt anh ta chỉ tỏ ra ngạc nhiên đôi chút, chứ không phải vô cùng kinh ngạc. Tất nhiên Đường Tuấn đã giấu giếm mối quan hệ giữa nhà họ Đường và Thánh Thủ Tông. Mối quan hệ này liên quan đến quá nhiều bí mật.
“Nếu đúng là như thế, vậy có lẽ còn có thể giải thích được.” Thiệu Quý Khương nói: "Tôi đã từng nghe thầy kể về lịch sử của Vu Môn, đây là một môn phái y võ đan xen, có căn cơ sâu xa. Từ hơn ngàn năm trước cho đến nay, họ đã biến mất, giờ lại xuất hiện còn không biết là tốt hay xấu.”
Ánh mắt Đường Tuấn chợt lóe lên, nhưng trong lòng suy nghĩ xoay vần.
Không chỉ Vu Môn, mà ngay cả những môn phái võ thuật cùng với các thế gia đã sống ẩn dật không biết bao nhiêu năm giờ lại xao động, chuẩn bị xuất thế, tranh đoạt cơ hội làm hồi sinh mảnh thiên địa này.