Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như chỉ là chuyện kho tàng bí mật của dân tộc Mèo bị cuỗm sạch, thì anh cũng không bận tâm lắm. Nhưng cha mẹ của Hoa Tiểu Nam đã bị người của Vu Môn giết hại bằng những thủ đoạn vô cùng độc ác. Cho đến tận bây giờ, Đường Tuấn vẫn chưa nói cho Hoa Tiểu Nam biết sự thật này, chính là sợ cô ấy không thể tiếp nhận nổi, Nhưng bây giờ Ngô Trí Khải lại nói với anh rằng hết thảy mọi thứ đều do Vu Môn làm.
Advertisement
Ngô Trí Khải thở dài nói: "Không phải chỉ có dân tộc Mèo, mà mấy năm nay Vu Môn còn làm rất nhiều chuyện, đều là vì chuẩn bị và sắp xếp cho khiến vị lão tổ kia sống lại. Thế lực của Vu Môn còn lớn hơn rất nhiều so với những gì mà cậu nghĩ, cậu cho rằng những thế gia và môn phái ẩn dật kia không muốn xuất thế sao. Chẳng qua họ sợ thực lực của lão tổ, lại không muốn làm hòn đá kê chân cho người khác, vì vậy mới luôn ở ẩn cho đến nay. Tiềm lực của cậu rất lớn, nhưng ít nhất hiện tại cậu chỉ giống như một giọt nước mà Vu Môn lại là cơn lũ dễ dàng nuốt chửng cậu một cách sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.”
Đường Tuấn nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra, sát ý dần biến mất.
Advertisement
“Lão tổ Vu Môn sao?” Quả thật Đường Tuấn cảm thấy áp lực như núi, những gì mà Ngô Trí Khải vừa nói quá sốc. Một vị cường giả không có địch thủ từ ngàn năm trước sắp sửa sống lại, thật quá đáng sợ.
"Sở dĩ Ban Cơ lật đổ nhà họ Đường hẳn là vì ngọc trụ kia. Cách đây không lâu, các thế hệ đệ tử con cháu của lão tổ Vu Môn đều lần lượt bị gọi quay lại gia tộc, nghe nói họ đều nhận được mệnh lệnh của lão tổ, muốn tìm kiếm ngọc trụ này. Nếu như ai có thể tìm thấy ngọc trụ, lão tổ sẽ tự mình trao quyền cho người đó! Đây là một cơ hội hiếm có!”
Ngô Trí Khải chậm rãi nói: "Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói với cậu. Lần này Vu Môn sẽ không chỉ có con cháu của lão tổ, mà nhiều thế hệ trẻ cũng
sẽ hành động tranh giành cơ hội này, nếu để cho người ta biết được ngọc trụ đang ở trong tay cậu thì cậu sẽ rất nguy hiểm."
"Tôi biết cậu muốn trả thù cho người nhà họ Đường, nhưng chuyện này không thể nóng vội, Ban Cơ đang chờ cậu tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó tóm được cả cậu và ngọc trụ."
"Vậy ý của ông là gì?" Đường Tuấn hỏi.
"Đừng trực tiếp va chạm với Vu Môn, trong đám con cháu của lão tổ Vu Môn cũng có những tài năng dị bẩm, cảnh giới Thần Hải có thể thiên nhân giao cảm, cũng rất mạnh trong Vu Môn. Trong Đại hội giao lưu Y thuật giữa các nước sắp diễn ra trong thời gian tới cũng có người của Vu Môn, tôi mong rằng cậu đừng tham gia.” Ngô Trí Khải mở miệng khuyên nhủ.
"Trong khoảng thời gian này, ít nhiều tôi cũng đã biết một vài chuyện của cậu. Dù là Hiệp hội Y học cổ truyền hay Tập đoàn Thiên Thanh tiềm năng đều rất lớn. Trong tương lai nói không chừng còn có thể có thể đối đầu với Vu Môn. Nhưng Vu Môn sẽ không cho cậu thời gian này. Tôi có thể tìm thấy cậu thì họ cũng vậy. Dù bị xã hội hiện đại ràng buộc, khiến họ không dễ dàng hành động trên diện rộng, nhưng họ vẫn sẽ sử dụng mọi cách mà cậu không tưởng tượng ra được, đến lúc đó chỉ dựa vào sức lực của một mình cậu, gần như nhất định phải chết.”
"Ha ha." Đường Tuấn cười chế giễu một tiếng: “Kể cả như vậy, lẽ nào tôi không tham gia Đại hội giao lưu Y thuật, họ sẽ không tới tìm tôi ư?”
Ngô Trí Khải sững sờ.
“Nếu như tôi nhượng bộ, họ lại thật sự tưởng rằng tôi đang sợ hãi.” Đường Tuấn cười chế nhạo.
“Tuy nhiên, thực lực của Vu Môn không phải là những gì cậu có thể tưởng tượng” Ngô Trí Khải vội vàng nói.
“Nghiền nát tất cả.” Trong mắt Đường Tuấn hiện lên sát ý.