Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi ông ta vừa dứt lời, bốn người đứa trẻ cả trai lẫn gái đang ăn xác con hươu kia đột ngột dừng lại, cùng nhau nhìn về phía mấy người họ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi đôi con ngươi xanh biếc trông vẫn cực kỳ chói mắt và ghê rợn. Nhất là ánh mắt của họ càng khiến người ta ớn lạnh trong lòng.
Đó hoàn toàn không phải là ánh mắt của con người.
Họ nhìn đám người Đường Tuấn không giống như đang nhìn đồng loại, trái lại như đang nhìn thức ăn càng tươi ngon hơn.
Trên thực tế, quả thật mấy người Đường Tuấn đều bị coi là thức ăn.
Chỉ liếc nhìn một cái, bốn đứa trẻ cả trai lẫn gái lập tức tay chân chấm đất, như dã thú lao về phía Đường Tuấn bọn họ. Móng tay cửa họ đã dài gần chục cm, hàm răng sắc nhọn, lởm chởm đan xen bén nhọn như răng sói, giữa kẽ răng còn dính đầy máu tươi. Ngoại trừ hình dáng ra, họ không khác gì dã thú thậm chí còn tàn bạo hung dữ hơn.
Bốn người họ ra tay vô cùng nhanh chóng và mạnh mẽ, móng tay sắc bén của họ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, có thể so sánh với những vũ khí đã được mài dũa, đủ để nhanh chóng cắt xé máu thịt. Dưới uy lực công kích của cả bốn người, gần như có thể sánh ngang với một vị cao thủ Tông Sư.
Đáng tiếc là bốn người Đường Tuấn có mặt tại đây, trước không cần phải nhắc tới Cảnh Đường Tuấn và Ngô Trí Khải hai vị cao thủ Thần Cảnh, ngay cả Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang đều đã đạt tới cảnh giới Chân Khí, tuy tu luyện y võ cùng lúc, nhưng tu vi võ đạo của cảnh giới Chân Khí lại không phải là giả.
Chỉ thấy Lư Thế Giang khẽ quát một tiếng, lúc thì như hạc bay trên trời lúc lại hổ gầm trong núi, rõ ràng những chiêu thức võ thuật được đúc kết từ động vật. Một mình ông ta ra tay chặn lại đòn tấn công của bốn người kia.
“Mau tỉnh lại đi, các người là con người.” Lư Thế Giang vừa ra tay vừa khẽ hét lên.
Nhưng đáng tiếc bốn người có con ngươi màu xanh biếc kia không hề dao động, thậm chí biểu cảm và cơ mặt của họ đều không hề thay đổi.
Tuy Lư Thế Giang ra tay nhưng không đành lòng giết họ, phòng thủ là chủ yếu. Trong mắt ông ta, bốn người này vẫn chỉ là những đứa trẻ mà thôi.
Phòng thủ lâu dài cũng có lúc sơ suất, chẳng mấy chốc áo choàng dài của Lư Thế Giang đã bị xé rách một lỗ, suýt chút nữa thì móng tay của đối phương cắt vào thịt.
“Ông Lư, họ đã chết rồi.” Tiếng thở dài của Đường Tuấn vang lên phía sau ông ta.
Anh vừa dứt lời, lập tức bắn ra bốn cây ngân châm, không nhìn thấy quỹ đạo bay. Giây tiếp theo trực tiếp cắm vào trán của bốn người đang chiến đấu với Lư Thế Giang.
Bốn người kia như bị thi triển thuật định thân, đứng yên tại chỗ.
Lư Thế Giang thấy vậy, vẻ mặt buồn bã. Ông ta có thể quan sát mạch tượng bằng khí, sao lại không biết bốn người này đã không còn sức sống, đến nay chỉ thừa lại bộ da rỗng mà thôi, chẳng qua không muốn tin.
“Rốt cuộc là người nào làm vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nỗi buồn qua đi, trong mắt Lư Thế Giang cuồn cuộn lửa giận.
Đường Tuấn nhíu mày suy nghĩ, có thể khiến người chết vẫn hành động được, hơn nữa còn có thể tấn công giết người. Trước mắt anh mới chỉ thấy có võ công của hai nhà có thể đạt được trình độ này. Một trong số đó là Cổ thuật của dân tộc Mèo, còn lại là bí thuật Khống Thi của nhà họ Ngôn ở Tương Tây. Nhưng tình huống hiện tại lại có vẻ không giống với hai loại này lắm.
Cổ Thuật được hạ trên cơ thể người sống, nhưng tốc độ gặm nhấm ký chủ khá là chậm. Còn bí thuật Khống Thi cần phải tôi luyện xác chết hàng ngàn lần mới có thể kết nối được tinh thần với người khống thi.