Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Là độc của trùng Vu.”
Đúng lúc này, Ngô Trí Khải lên tiếng.
“Độc của trùng Vu?” Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi xa lạ với từ này, kể cả Đường Tuấn.
Ngô Trí Khải tiếp tục nói: “Độc của trùng Vu được Vu Môn tạo ra, nó được tạo ra bằng cách kết hợp Cổ thuật của Miêu Cương và bí thuật Khống Thi của Tương Tây hàng trăm năm trước. Tuy thỉnh thoảng có xuất hiện trên thế giới nhưng hoàn toàn không bị phát hiện, tự nhiên sẽ không có ghi chép. Các cậu không biết cũng là chuyện bình thường.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta đi bước từ sau lưng Đường Tuấn ra với vẻ mặt nặng nề, chậm rãi đi tới trước mặt một cậu bé trong số họ.
Ông ta thở dài rồi rút cây ngân châm trên trán cậu bé kia ra.
Khuôn mặt vốn dữ tợn như dã thú của cậu bé bỗng giống như quả bóng xì da xì hơi, cả người mềm oặt, đổ rạp xuống mặt đất. Tiếp theo đó khuôn mặt của cậu bé bắt đầu rúm ró, như thể đất sét liên tục bị nhào nặn không ngừng biến dạng.
‘Cách!’
Toàn bộ xương mặt của cậu bé vỡ vụn, cả gương mặt vỡ thành hai nửa, nhưng không hề có máu tươi chảy ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Một con côn trùng giống như bọ rùa chui ra từ vết nứt trên khuôn mặt, chiếc đầu nhọn hoắt và nhỏ không ngừng nhìn xung quanh, con ngươi màu xanh biếc lại lộ ra vẻ tham lam y hệt con người. Nó nhìn chằm chằm vào Ngô Trí Khải đang đứng gần mình nhất, hai cánh khẽ run rồi đập cánh bay lên, trực tiếp nhào vào mặt ông ta.
“Hừ!”
Ngô Trí Khải cười chế giễu một tiếng, lấy ngón tay vẽ một vòng tròn, dùng chân khí làm thành chiếc lồng giam trói con côn trùng nhỏ ở trước mặt, khiến nó không thể nào giãy thoát.
“Đây chính là trùng Vu, là thủ đoạn của Trùng Vu Nhất Mạch trong Vu Môn.” Ngô Trí Khải nhìn con côn trùng nhỏ ở trước mắt, vẻ mặt hiện lên một chút sát khí rồi nói: “Loại trùng Vu này ăn thịt người, chỉ cần bị nó ký sinh chắc chắn sẽ chết. Mà khi loại trùng này trưởng thành sẽ bị kẻ nuôi dưỡng nó triệu hồi, hấp thư tinh nguyên trong cơ thể nó để gia tăng chân khí. Không chỉ vậy vào giai đoạn mấu chốt, trùng Vu còn có thể được coi là thủ đoạn chiến đấu. Tuy nhiên mỗi lần loại trùng này trưởng thành sẽ kéo theo rất nhiều sinh mạng, trong Vu Môn Trùng Vu Nhất Mạch bị kỳ thị ghét bỏ nhất. Nếu không phải tổ tiên của Trùng Vu Nhất Mạch là đệ tử của lão tổ Vu Môn thì họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.”
“Ở thế giới này không có ai kiềm chế, người của Trùng Vu Nhất Tộc không cần phải cố kị điều gì nữa, vì để thúc đẩy trùng Vu lại dám gây ra tội lỗi lớn như vậy.”
Bốn người trước mặt vẫn còn chưa trưởng thành đã bị git chết bởi trùng Vu, có thể thấy đối phương hành động hoàn toàn không màng tất cả.
Trong mắt Đường Tuấn cuồn cuộn dâng trào sát khí, anh bắt chước Ngô Trí Khải, ép ba con trùng Vu chui ra khỏi cơ thể của ba người còn lại, hừ lạnh một tiếng nghiền nát cả ba con trùng Vu.
“Làm thế nào mới có thể giải được độc của trùng Vu?” Đường Tuấn hỏi.
Ngô Trí Khải lắc đầu nói: “Tôi không rõ chuyện này lắm, ấu trùng của trùng Vu rất nhỏ chỉ to bằng con ấu trùng của muỗi rất khó chú ý. Điều tôi lo lắng là nhỡ đâu người thả trùng Vu trở nên điên cuồng, thả chúng vào nguồn nước, e rằng hàng trăm nhân khẩu của cả thôn Thanh Thủy này đều không ai có thể sống sót.”