Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên anh biết mưu kế của Trùng Nhất, nhưng anh cũng hết cách.
Có thể trong đám cư dân thôn Thanh Thuỷ thật sự có mấy người có thể cứu được, nhưng lúc này anh vốn không có thời gian. Cho dù y thuật hiện tại của anh có thể gọi là may mắn, nhưng cũng chẳng thể làm được. Nếu gặp phải loại người như Trùng Nhất, thế thì anh sẽ không bỏ qua, chỉ có thể dùng việc giết ngăn lại việc giết!
Advertisement
Nếu như hôm nay không ra tay giết người, e rằng đám người Trang Minh Mẫn cũng không trốn thoát khỏi thôn Thanh Thuỷ được!
Advertisement
Bị Đường Tuấn quét mắt sang, đám người lập bị dọa phải lùi lại mấy bước, trong phút chốc thật sự không dám nói nữa.
Đường Tuấn nhìn vào hoà thượng câm bên cạnh, hỏi: “Tiểu hòa thượng, có biết độ người không?”
Hoà thượng câm thoáng sửng sốt, sau đó đã biết ngay Đường Tuấn muốn làm gì. Anh ta trầm ngâm một lát, sau đó nặng nề gật đầu. Anh ta chỉnh lại áo tăng, ngồi xếp bằng xuống, chắp hai tay, khuôn mặt nghiêm nghị y như Phật Thích Ca Mâu Ni.
“Hôm nay, tôi giết người, anh độ người!” Đường Tuấn thấp giọng thì thầm.
“Lên.”
Thấy thế, Trùng Nhất vội vàng thúc giục thôn dân bắt đầu ra tay.
Hơn năm trăm vị võ giả nội kình, đủ cho Đường Tuấn giết đến cạn chân khí. Kinh khủng hơn đó là nghiệp sát sanh khổng lồ sẽ sinh ra tâm ma, tâm ma sẽ phá huỷ ý chí võ đạo của Đường Tuấn.
Dưới sự khống chế và chỉ huy của Trùng Nhất, chừng mười người hoặc ba mươi người trong hơn năm trăm thôn dân thành lập thành một tiểu đội, hợp thành một sát trận nhỏ, thay nhau tấn công phòng thủ, đủ sức phát huy sức mạnh lên gấp mấy lần. Đặc biệt là bốn nhân viên làm việc của Nghịch Luân đó cũng hợp thành một sát trận, dưới sự phối hợp ấy, mỗi một đòn tấn công đều đủ sức khiến cao thủ Chân Khí Cảnh hậu kỳ bị thương.
“Giết.” Vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh, thốt ra một chữ từ trong miệng.
Bừng bừng sát ý!
Lần này, Đường Tuấn gần như đã dốc toàn lực mà ra tay, tựa như bạo long cổ xưa vậy.
Vào lúc anh xông vào giữa đám người, nguyên khí bùng nổ, mỗi một đòn đánh ra cũng có thể đánh tan một sát trận, mấy thôn dân bị đánh lìa tay lìa chân, đầu cũng bị đánh tan nát. Chỉ có như thế mới có thể ngăn chặn tận gốc việc bọn họ sẽ lại bị Trùng Nhất khống chế lần nữa.
Mười, năm mươi, một trăm người.
Đường Tuấn hợp với thiên nhân, dường như sức mạnh đã hoàn toàn nở rộ, hà hơi cũng có thể giết người.
Gần như mỗi một giây đều có thôn dân lìa đời. Số lượng người chết đang tăng lên với tốc độ đáng sợ.
Mặt đất nhuộm đỏ máu tươi, dịch máu hầu như đã tụ thành một dòng suối nhỏ. Đường Tuấn tắm máu chiến đấu, vô số máu tươi phun ra, nhuộm đỏ quần áo anh, giống như một ma thần đang giết người vô số.
“Đây, đây.” Đám người Tiêu Hoàng và Chung Lâm như chẳng dám tin tưởng, nhìn vào Đường Tuấn giữa đám người như đang nhìn ma quỷ.